Editor: Trâm Rừng

Hả? Phù An An sửng sốt một lúc lâu mới từ dưới đất đứng dậy.

"Phó ca, anh học nói đùa từ khi nào thế?"

Thực sự làm cô khẩn trương muốn chết. Anh chắc chắn đang trả thù cô vì lúc trước đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Nghiêm ca.

Phó Ý Chi thu hồi ánh mắt, hơi thở xung quanh của anh càng lạnh hơn. Trong mắt của Phù An An, anh dường như đang phát ra tín hiệu khắp người - đừng có giỡn mặt với tôi!

Quên đi, tốt hơn hết là đừng chọc tức Phó baba vào lúc này.

Phù An An ngậm miệng. Dù sao cô cũng đã xuống xe rồi nên đi xung quanh xem xét tình huống. Cô nghĩ thầm rồi đi đến bờ sông cách đó không xa.

Đây thực sự không phải là một nơi tốt. Cây cối xung quanh và thực vật dưới nước đều chết khô, xác cá nổi lềnh bềnh trong nước, đã bị phân hủy đến mức rất nghiêm trọng. Bởi vì nước có tính axit nên bên trên không có một con ruồi nào bu vào. Chỉ có một số con bọ mềm nhỏ màu đen có thể sống sót trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt luồn lách dưới nước và trên bờ. Cái đám này nhìn cực kỳ ghê tởm.

Không những thế, khi khan hiếm nước, có người còn khát nước đến mức phải uống nước từ những dòng sông nhiễm axit đầy xác cá. Sau một loạt tiếng kêu thảm thiết, bọn họ hoặc là trực tiếp chết, hoặc là dây thanh quản cùng thực quản đều bị ăn mòn.

Thượng nguồn lại trôi tới mấy cỗ thi thể của con người. Máu thịt bị axit ăn mòn, bọt thịt đỏ tươi cùng máu vương vãi ra xung quanh.

Một bên khác

Bọn người Lý Mục đã đi ra ngoài để tìm kiếm nguồn vật tư cũng đã trở lại. Họ tìm kiếm xung quanh bên ngoài nhưng không tìm thấy gì ngoài hai con chuột đồng to bằng nắm tay.

Lông bị nhổ sạch, nội tạng bị moi sạch thì thật không còn sót lại chút gì. Nhưng hãy nghĩ đến những người đói đến mức ăn cá chết và uống nước sông, điều này đã rất tốt rồi.

Đem lửa đốt lên đặt chuột đồng nướng ở trên lửa. Một mùi thịt thoang thoảng, bốn người ngửi được đều im lặng nuốt nước miếng.

Sáu người phân hai con. Trò chơi mới tiến hành đến ngày thứ hai mươi mốt, vật tư đã khan hiếm đến mức này.

Lúc này, Phù An An nhớ đến hai chiếc bánh ngô lớn mà cô đã nhận được ở làng Mãn Đầu lúc trước, cô chỉ cắn một miếng rồi để phần còn lại nguyên vẹn trong không gian của mình. Cô viện cớ lên xe để lấy thứ gì đó rồi lấy bánh nướng ra.

“Bánh nướng!” Khi bốn người họ nhìn thấy nó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của họ.

Những thứ trước đây bị chê giờ đây đã thành đồ vật vô cùng quý giá. Cắn một cái xuống làm gì có vị chua đâu. Không có! Chỉ có mùi thơm của bột mì!

"An An, bánh ngọt của cô tới thật đúng lúc!"

Phù An An cầm một miếng nhỏ cười nhìn bọn họ, thầm nghĩ trong không gian của mình đầy đồ ăn ngon, cảm thấy rất giàu có. Cô đã chuẩn bị tổng cộng 30 bàn tiệc, kế hoạch là mỗi ngày hai người ăn một bàn. Nhưng bọn họ cũng không ăn đồ ăn trong không gian từ ngày đầu tiên. Thay vào đó, họ đã bắt đầu vào ngày thứ chín. Bây giờ cô vẫn còn 18 bàn thức ăn còn nguyên vẹn chưa đụng qua.

Nếu như ăn tiết kiệm một chút, sáu người vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua những ngày cuối cùng này. Nhưng nguồn nước không đủ. Phù An An chỉ lưu trữ đủ số nước khoáng mà cô và Phó Ý Chi sử dụng. Mặc dù cô đã cố tình chuẩn bị nhiều hơn, nhưng số thêm lên đó chắc chắn không đủ cho bốn người. Điều quan trọng nhất đối với họ bây giờ là tìm được nước uống.

Bên này Phù An An đang trầm ngâm tự hỏi.

Bên kia, Lý Mục đang thảo luận sôi nổi về sự sống còn ở giai đoạn sau. Suy nghĩ của họ bi quan hơn, các loài động vật nhỏ như chuột đồng, thỏ rừng, gà lôi và chim ngày càng ít đi. Trong tương lai, chỉ có thể gặm vỏ cây và ăn cá thối mà thôi.

0.06533 sec| 2390.25 kb