Chương trước
setting
Chương sau


Editor: Trâm Rừng

"Phó ca, anh có muốn ăn gì không?"

“Thịt kho tàu chân giò lợn ăn không?”

“Tôm vàng rộn?”

“Canh vịt già, đặc biệt tốt cho sức khỏe.”

Bốn thành viên rời đi không thể ngờ rằng họ lo lắng đến mức sắp ăn vỏ cây, trong không gian của Phù An An vẫn còn hơn mười bàn tiệc.

Nghe nói như thế nước miếng cũng phải từ trong mồm chảy ra. Nhưng mà Phó Ca khó chơi.

Haizzz. Làm đàn em cũng giống như làm nhân viên. Cấp trên không vui, cấp dưới phải thật cẩn thận dỗ dành. Phù An An nghĩ nghĩ, Phó ba ba chắc chắn còn tức giận vì lần trước cô nghe sai những lời anh nói.

“Phó Ca......” Cô ngồi tại chỗ nhìn anh với ánh mặt tội nghiệp,

“Tôi sai rồi. Anh đừng bỏ mặt tôi có được không?

Phó Ý Chi ngước mắt nhìn về phía cô, “Sai ở chỗ nào?”

"Tôi không nên nghe anh nói mà chỉ nghe nửa vời. Tôi không nên hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Nghiêm ca. Tôi không nên nghi ngờ nhân phẩm của anh.” Phù An An nghiêm túc nghĩ lại để cố gắng tranh thủ được sự khoan dung và tha thứ của Phó baba.

Nhưng mà sau khi nói xong, Phó baba căn bản không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Thấy vậy, Phù An An suy nghĩ một lúc rồi giơ ba ngón tay lên, "Tôi thề với anh, sau này tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy! Hơn nữa tôi sẽ tuyệt đối tin tưởng anh, Phó ca ca! Đừng giận nữa nha~~~"

Cho dù tảng băng có lạnh đến đâu, cũng không thể ngăn chặn cuộc tấn công của da mặt dày.

“Không có lần tiếp theo.” Phó Ý Chi lạnh nhạt nói.

Điều này nói rõ đã tha thứ cho cô.

Mặc dù nói là bỏ qua chuyện cũ nhưng tâm tình của Phó Ý Chi vẫn không tốt như cũ.

Phù · chân chó · An An khúm núm xoa vai, đập chân, an ủi nói: "Phó ca, còn có chuyện gì làm phiền anh sao? Có việc không nên để ở trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn!”

“A.” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.

Nhưng Phù An An cảm giác thanh âm kia hơi mang theo một chút trào phúng.

"Phó ca, anh không thử xem làm sao biết phương pháp mà tôi nói không có hiệu quả?"

Cô thề son sắt nói: "Dù gặp bất kỳ khó khăn nào, hai người cùng đối mặt dù sao cũng tốt hơn một người đúng không?".

Cô vừa dứt lời, Phó Ý Chi đột nhiên tiến đến gần. Thân hình cao lớn của anh chặn cô trong góc, từ trên cao nhìn thẳng vào cô.

Thanh âm của Phù An An đột nhiên càng ngày càng nhỏ, cô nép vào một góc nhỏ, quay đầu nhìn lại: "Phó, Phó ca ca, đừng đột nhiên tới gần như vậy."

"Không phải cô nói sẽ giúp tôi giải quyết khó khăn sao?" Giọng nói trầm trầm của Phó Ý Chi vang vọng bên tai cô, khí chất độc nhất của anh bao quanh cô nó khiến Phù An An không khỏi nghĩ đến lúc trước vì diễn kịch mà bị Phó baba làm cái gì kia. Không gian nhỏ bé này đột nhiên có chút ngột ngạt.

Ngay khi cô đang trong trạng thái xuất thần, những ngón tay mảnh khảnh nào đó đã luồn vào giữa các ngón tay của cô, các ngón tay đan vào nhau — “nếu người là cho tôi phiền lòng là cô thì sao?”

Cơ thể của Phù An An đông cứng lại, ngay lập tức nín thở. Cô ngơ ngác nhìn Phó Ý Chi trước mặt, đầu óc trống rỗng.

Sau hai giây, ý thức cuối cùng đã trở lại.

Không phải. Đây coi là cái gì? Tôi xem anh là kim chủ baba, còn anh con mẹ nó muốn ngủ với tối?!

“Không phải, Phó Ca, cái này......” Phù An An sắp ngu, cả người tránh không kịp mà áp sát vào bên trên thành xe.

“Không phải anh nói hiện tại thông quan là quan trọng nhất sao? Trò chơi đó! Tuổi còn nhỏ, còn nhỏ nên không cần gấp yêu đương. Anh nói thích tôi chắc chỉ là đang đùa giỡn với….” Hả?

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong. Đột nhiên cơ thể của cô bị mất trọng lực mà ngã về phía sau, té một cái phịch. Phó Ý Chi mở cửa xe lúc cô mất cảnh giác nên đã té ngã ra khỏi xe.

Lúc này, Phó Ý Chi ngồi trong xe với vẻ mặt vô cảm, “ Tôi nói cô làm phiền lòng của tôi chứ không phải tôi nói thích cô.”

0.14523 sec| 2399.484 kb