Editor: Trâm Rừng
Lòng bàn tay Phù An An lấm tấm mồ hôi, mà lúc này mấy người ngồi ở phía sau còn oa oa kêu thảm làm cho cô càng khẩn trương hơn.
“Các ngươi kêu la cái gì hả, tôi lái xe không qua được toàn do các ngươi!” Cô dữ dằn hướng đằng sau rống to. Kỹ năng lái xe của cô không tốt hơn một nửa là do lỗi của họ.
Phó Ý Chi cau mày, xoa trán rồi đưa tay ra để tháo dây an toàn. “Phù An An, buông tay.”
"Các ngươi dám kêu lão tử buông tay sao? Các ngươi không muốn sống nữa hả?" Trước khi nhận ra ai đang nói, cô nói một cách hung dữ, “ ý của các ngươi là không khí đều lái xe tốt hơn so với tôi đúng không? Ai mang các từ chỗ chết chạy ra?Để ngươi tới, ngươi thử xem?"
Cô vừa dứt lời thì bất ngờ bị nhấc bổng lên, hai người lập tức đổi vị trí. Phù An An lập tức vui mừng khôn xiết: "Phó ca, anh tỉnh rồi!"
"Buộc chặt dây an toàn của cô." Phó Ý Chi đảm nhận vị trí lái xe, băng qua những khối thiên thạch đang rơi xuống, cuối cùng lái xe đến con đường bên phải.
Trò chơi ngày thứ hai mươi
Các mảnh vụn núi lửa đã giáng cho họ một đòn đả kích thứ hai. Những mảnh vỡ từ những vụ nổ này không chỉ phá hủy nhà của những người sống sót mà còn gây ra những đám cháy lớn trong những cánh rừng.
Cây cối, thực vật, động vật, gần như tất cả đều chết trong đòn thứ hai này. Từ công viên đến huyện Đông Thục rồi đến làng Mãn Đầu.
Bây giờ, bọn Phù An An lại lái xe quay về trên con đường lớn. Các phương tiện trên đường chất đống, xe của họ chỉ có thể lái từ bên cạnh hoặc đi qua các khe hở.
Từng chiếc xe này đã được mở ra. Những người chạy nạn đã lục soát hết đồ dùng bên trong. Đám người còn sống sót cũng bị buộc phải đi lên lại con đường lớn. Trong số 400.000 người sống sót, có thể còn lại 10%. Mọi người ăn mặc rách rưới, khuôn mặt của họ vẫn còn sự sợ hãi và hoang mang được sống sót sau tai nạn kinh hoàng.
Trò chơi ngày thứ hai mươi mốt.
Trên đường lớn, một chiếc chở hàng trống trải chặn ngang giữa con đường mà bọn họ đi qua. Bọn họ bị buộc phải dừng lại. Những người sống sót lang thang không mục đích xung quanh dần dần tụ tập xông tới.
Loại thời điểm này mà vẫn còn có một chiếc xe nguyên vẹn để lái chắc chắn người này vẫn giàu có hơn bọn hắn, rất nhiều bàn tay đen đúa, lấm lem chìa ra trước cửa sổ xin đồ ăn nước uống.
Trên thực tế, vẫn có người muốn cướp. Nhưng nhìn thấy năm thanh niên cường tráng ngồi bên trong, hắn ta vội vàng từ bỏ ý định.
“Không cần phải để ý đến, vọt thẳng ra ngoài,” Phó Ý Chi ngồi ở phía sau lãnh đạm nói.
Lúc này, tài xế đã trở thành Lý Mục, nghe vậy liền đổi phương hướng, lao ra khỏi đám đông xung quanh, lái xe về phía vùng đất hoang.
Phù An An bị đánh thức bởi những va chạm dữ dội của chiếc xe. Cô mở mắt nhìn ra ngoài, sao lại lái xe ra khỏi đường cao tốc?
Chiếc xe chạy theo dọc con sông dài đi xuống hạ nguồn, chạy đến chỗ không có người sống. Phó Ý Chi mới hạ lệnh, tạm thời nghỉ ngơi.
Lý Mục và những người khác xuống xe trước tiên đi nhìn xung quanh, đề phòng có người trốn ở một số góc khuất rồi nhân cơ hội cướp bóc. Tiếp đó chính là tìm xem một chút xung quanh có cái gì có thể ăn không.
Sau đợt thiên tai thứ hai, nguồn vật tư vốn không đủ ban đầu ngày càng khan hiếm. Sưởi ấm, nguồn nước, đồ ăn. Mọi thứ đều thiếu. Ngay cả đối với những người chơi đã chuẩn bị đầy đủ vật tư trong giai đoạn đầu, dưới hai đòn như vậy vẫn có quá ít người có thể có vật tư.
Bốn người rời đi, trong xe cũng chỉ còn lại có Phù An An cùng Phó Ý Chi. Kể từ lần trước, cô không biết mình vì sao lại chọc giận tới anh, mầy ngày nay Phó baba đối với cô có thể nói là hờ hững lạnh lẽo. Hai bên không hiểu lý do mà tiến hành chiến tranh lạnh.
Phù An đang ngồi trong xe, lén lút nhìn sang. Nhìn thấy dáng vẻ đang chợp mắt của Phó Ý Chi thì suy nghĩ làm sao để tạo chủ đề để nói chuyện với anh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo