Editor: Trâm Rừng
Không chết, đôi mắt vẫn chuyển động. Ánh mắt của người phụ nữ trẻ đờ đẫn, nhãn cầu của cô ấy di chuyển qua lại từ các góc trái và phải của trần nhà.
Mẹ Tôn Chí Bằng không còn thấy khôn khéo tham lam như lúc trước, miệng lưỡi bén nhọn, ô ô ô khóc ra tiếng, “Ông trời ơi, tôi như thế nào có số mạng khổ như vậy a! Sinh ra một thằng con trời đánh như vậy. Cứ giết tôi đi!"
Nghe vậy, Phù An An liếc nhìn Thím Tôn, bỏ qua những lời phàn nàn của bà ấy và đi thẳng đến người phụ nữ trẻ, “uy? Bị ngốc rồi?”
Nữ nhân nghe vậy, hồi lâu nhắm mắt lại, chớp chớp mắt, môi mấp máy, nói nhỏ hơn tiếng muỗi kêu: "Tôn Chí Bằng đâu?"
Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi. Phó Ý Chi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Chết rồi."
Khi Thím Tôn nghe thấy điều này, tiếng khóc của bà ấy đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, bà ấy càng khóc to hơn. Có lúc thì bà ta gọi là "con tôi", có lúc bà ta lại nói "đứa con phản nghịch này", có lúc bà ta lại nguyền rủa kẻ giết Tôn Chí Bằng sẽ chết thảm. Tức đến mâu thuẫn lại tuyệt vọng.
Còn người phụ nữ bên cạnh bà ấysau nửa phút sững sờ bắt đầu cười ra tiếng. Cười vừa lớn tiếng, lại thê lương. Giống như là một cái lệ quỷ. Cười nhiều đến nỗi Thím Tôn ngừng khóc vì cảm thấy sởn gai ốc trên lưng.
Sau đó bà ấy lại bắt đầu chửi mắng, "Ngươi cười cái gì, cười cái gì, đồ sao chổi! Con trai ta như bây giờ đều là do ngươi! Ngươi một cái tiện hóa! Khắc chồng! Đồ vô dụng! Nhà họ Tôn của chúng ta sao lại cưới một con điếm, một người phụ nữ vô liêm sỉ như cô!"
Mẹ Tôn Chí Bằng dường như đã tìm được một cái bao để trút hết sự tức giận, buồn bã và không muốn trong lòng lên người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ nghe bà ấy chửi rủa, nhưng tiếng cười của cô ấy ngày càng lớn hơn, đạt đến mức độ cực đoan, có thể xuyên thấu không gì sánh được.
Sau đó, nó đột ngột dừng lại. Con ngươi trắng đen nhìn Mẹ Tôn Chí Bằng chằm chằm, ánh mắt kiên định nhìn bà ấy. "Đồ khốn kiếp, ngươi dám nhìn chằm chằm ta!"
Mẹ Tôn Chí Bằng nghiến răng nghiến lợi nói, những lời ác độc lần lượt tuôn ra, với tư thế đó, Mẹ Tôn Chí Bằng hận không thể giết chết người phụ nữ trẻ.
Khoảnh khắc tiếp theo, người phụ nữ nhảy lên. Nhào về phía Mẹ Tôn Chí Bằng, gắt gao bóp cổ của bà ta. "Con mụ già! Đàn bà miệng lưỡi độc địa! Người đáng chết nhất đúng là ngươi!”
Mẹ Tôn Chí Bằng bị bóp cổ đến trợn mắt, hai tay không ngừng cào cấu trong không khí, bà ta mở mắt nhìn về phía Phù An An, kêu cứu.
“Tôn Chí Bằng chết đáng đời! Ta muốn giết ngươi! Ngươi cũng đáng chết!" Đôi mắt của người phụ nữ trẻ đỏ hoe, sự thù hận trong mắt khiến cô trông giống như một kẻ điên. Không chỉ là động tay bóp cổ mà còn nhào tới cắn xé!
Người phụ nữ trẻ giống như một thây ma, khuôn mặt của Mẹ Tôn Chí Bằng bị xé ra một mảng lớn máu thịt, ngay lập tức máu tươi phun ra, khuôn mặt trở nên đẫm máu và hung dữ.
Tôi dựa vào, tôi dựa vào! Mặc dù đã gặp qua không ít sự kiện lớn nhưng Phù An An cũng bị sự hung hãn của người phụ nữ này làm cho sợ hết hồn.
Thời khắc này Mẹ Tôn Chí Bằng là bị con dâu của bà ấy tươi sống cắn chết. Người phụ nữ trẻ khỏa thân ngồi cạnh xác chết, vừa khóc vừa cười, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đâm liên tiếp vào người Mẹ Tôn Chí Bằng.
“Chết rất tốt. Cả nhà các ngươi đều chết thật tốt!”
Phù An An đều thấy choáng. Dù không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng không hiểu sao cô cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương. Suy cho cùng, giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa vợ chồng, cho dù là giữa người bình thường có chút xích mích, sao có thể hận thù đến muốn giết chết người kia được.
Phù An An liếc nhìn cơ thể của người phụ nữ trẻ trần truồng, trần trụi, khô gầy, đầy vết bầm tím, run rẩy vì lạnh mà không hề hay biết.
Haizz. Cô cởi áo khoác ngoài ra quấn người phụ nữ trẻ trong đó. Trong tình huống này, cô thực sự không thể làm những việc như lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của được.
Phù An An kéo Phó Ý Chi đang đứng ở cửa, “Phó Ca, chúng ta đi thôi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo