Editor: Trâm Rừng
Đừng nhìn Tô Sầm bên ngoài đời là một người đàn ông giàu có, lẳng lơ và đẹp trai, nhưng trong trò chơi, anh lại là một con bò già chăm chỉ còn đẹp trai.
Là một cao thủ, anh luôn có chiến lược, phương pháp, năng lực và sự quyết đoán, anh không tệ ở bất kỳ khoảng nào. Nếu bây giờ không phải có đám đông rắc rối phức tạp thì Tô Sầm sẽ thực sự quét sạch hai người này. Vì Phù An An hơn nữa là để tránh rắc rối về sau.
Dù cho không giết bọn họ thì cũng muốn đánh tới bọn họ sợ mới thôi. Mãi cho đến khi đũng quần của người đàn ông dưới chân thấm đẫm chất lỏng không rõ, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, tiếng khóc của người phụ nữ càng lúc càng chói tai, Tô Sầm mới buông cái chân đang đè lên người hắn ta ra."Lần sau tới nhà chúng tôi gây sự, sẽ không đơn giản như hôm nay. Lăn!”
Hai người liền lăn một vòng rời đi. Ngay cả chiếc giỏ tre mà bà ấy mang theo rơi xuống đây cũng không lấy về. Những người đang xem náo nhiệt xung quanh vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa thấy sợ hãi. Vụ việc này đã giống lên hồi chuông cảnh tỉnh cho mọi người ở khu vực xung quanh - gia đình trong tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây không nên chọc vào bọn họ!
Sau khi hai người rời đi, Phù An An giơ lên ngón tay cái để khen ngợi, "Tô ca ca, vừa rồi anh thật sự rất đẹp trai a!"
Tô Sầm mỉm cười, “còn tốt, còn tốt.” Nói xong, anh nhớ ra điều gì đó, liền liếc nhìn Phó Ý Chi phía sau cô.
Phù An An cảm nhận được ánh mắt của Tô Sầm, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đường cong quai hàm sắc bén của Phó baba sau lưng cô.
"Vừa rồi Phó ca cũng rất đẹp trai!"
Phó Ý Chi lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, “đẹp trai ở chỗ nào?”
"Anh cứ đứng đó không làm gì cả, nhìn đâu cũng đẹp trai!" Phù An An rất cho mặt mũi mà khen ngợi hết lời, "Anh là người đẹp trai và vĩ đại nhất trong lòng của tôi!"
Tô Sầm nghe thấy lời khen nông cạn của Phù An An không nhịn được muốn bóp vào trán mình. Những lời hoa mỹ, xu nịnh và tâng bốc như vậy là một điều cấm kỵ lớn đối với Phó gia, anh ấy ghét những người chỉ biết tâng bốc người khác.
Quả nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng nghe không ra háo hức hừ lạnh, “Hoa ngôn xảo ngữ.” Phó Ý Chi chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu, quay người trở vào nhà.
Hết rồi? Anh đã nghĩ rằng Phù An An sẽ bị trừng phạt, hoặc ít nhất là bị khiển trách. Không ngờ chỉ là một câu nói hời hợt vậy thôi.
Anh thấy Phù An An đang cười toe toét, ôm lấy mông rồi chậm rãi đi theo. "Tôi có nói lời hoa ngôn xảo ngữ nào đâu, đây đều là những lời thật lòng." Phù An An nói rồi nhìn Phó Ý Chi đã lên đến tầng hai, “Phó Ca, anh giúp tôi nhìn đồ ăn trong nồi một chút đừng để bị khét.”
Tô Sầm đứng ở cửa nhìn cách Phù An An và Phó gia hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ, cảm giác khó hiểu đó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Việc Phó gia đối xử với Phù An An thực sự là rất đặc biệt. Hay bởi vì cô là cô gái duy nhất hơn nữa còn nhỏ tuổi nhất sao? Không biết vì sao, trong lòng anh lại nảy sinh một ý nghĩ chưa từng có, cảm giác không thể, nhưng lại không cách nào gạt bỏ.
“Đại Cường Ca, thất thần làm gì vậy? Đi đường so với người bị thương như tôi còn chậm hơn.”
Ngậm miếng thịt trong miệng, Phù An An từ trên lầu thò đầu ra, "Anh không tích cực ăn cơm, đầu óc có vấn đề gì sao?"
Tô Sầm:......Phù An An chính là một cái áo bông nhỏ bị lọt gió.
--
Vào ngày thứ mười lăm của trò chơi, nhiệt độ lại giảm xuống. Chiếc nhiệt kế treo bên ngoài chỉ còn bốn, năm độ, có thể thở ra những đám sương trắng từ miệng.
Phù An An đi ra ngoài một lát, bị nhiệt độ bên ngoài lạnh lẽo đến sâu vào trong lớp áo khoác dày cộm, sau khi nhìn rõ nhiệt độ cô liền vội vã vào phòng.
Trong nhà vẫn ấm áp hơn. Người bên ngoài đã mặc ba bốn lớp quần áo rồi. Bọn người này chậm hơn họ một bước, nhặt gạch ngói rơi trên đường để sửa lại mái nhà.
Nhiệt độ ngày càng thấp đã loại bỏ khả năng họ ngủ bên ngoài, những người nhặt ngói xung quanh thở dài, làn sương trắng phun ra theo hơi thở của họ — "Ngày hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống, khi nào mới kết thúc đây?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo