Editor: Trâm Rừng

Bảy tám người công khai xông vào, ngay sau đó trong nhà truyền đến tiếng kêu cứu.

“Các ngươi đang làm gì?”

"Đừng tới đây!"

“Ăn cướp! Cứu mạng a!”

......

Tiếng la hét bên trong thu hút sự chú ý của những người dân xung quanh, nhưng không ai ra ngoài xem xét.

Ngay sau đó tiếng la hét dừng lại. Cửa sổ và cửa ra vào nhà bên cạnh đều đóng kín, rèm che hết, không có người ra, đương nhiên không thể biết bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn tình huống bên trong chắc cũng không tốt đẹp lắm.

Một ngày nữa trôi qua. Ban đêm, ngoài cửa sổ gió to rít gào, thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng gọi từ căn nhà bên cạnh.

Khi cô thức dậy vào buổi sáng, bên ngoài có rất nhiều sương giá. Khi cô mở ống nước, nó bị đóng băng bên trong và không có nước chảy ra ngoài.

Phù An An đội một chiếc mũ và đi đôi giày tuyết có lông đi ra ngoài, nhìn vào chiếc nhiệt kế treo bên ngoài, chiếc nhiệt kế cho thấy giá trị âm. Vừa định quay lại, đột nhiên cánh cửa bên cạnh mở ra. Là Tôn Chí Bằng mang theo bảy tám người đàn ông bên kia đi ra.

Chỉ mới trải qua thời gian một đêm, cái tên Tôn Chí Bằng núp váy mẹ này nhìn càng thêm uể oải, suy sụp, ánh mắt trốn tránh sợ hãi rụt rè.

Hắn ta dẫn một nhóm người đi về phía ngôi nhà của bọn họ.

Phù An An đứng ở cửa, gió lạnh xuyên qua cổ áo thổi vào đến cổ, làm cho cô phải co rút trong cổ áo. Tôn Chí Bằng mang theo những người này đi đến cửa ra vào, dường như đang nói cái gì đó với tên cầm đầu cầm cờ lê sắt, hơn nữa hắn ta còn chỉ chỉ Phù An An.

Người đàn ông cờ lê hơi nheo mắt lại nhìn Phù An An ở cửa, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cô có một chiếc áo khoác lông dày và sạch sẽ, một ngôi nhà gần như nguyên vẹn, không có dấu vết bị đói ... Cô đúng là một con cừu béo!

Phanh -- Cái mỏ lết đập vào cửa phát ra âm thanh lanh lảnh, "em gái, ra mở cửa."

Phù An An đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn ta, "Ngươi muốn gây sự sao? Ta khuyên ngươi đừng nên như vậy."

“Ha ha ha.” Nghe vậy, người đàn ông cờ lê bật cười. Bọn họ đã biết hoàn cảnh của gia đình này rồi, tổng cộng có hai nam một nữ, đối mặt với chín người đàn ông khỏe mạnh, cô gái này đang phô trương thanh thế thôi. "Em gái, nếu em ngoan ngoãn, lát nữa anh sẽ dịu dàng với em."

Phù An An sờ túi áo khoác, lấy ra một thanh Snickers dùng để mài răng. “nếu như bây giờ ngươi lăn, ta có thể tha thứ cho lần vô lễ này của ngươi.”

Mẹ kiếp! Người cầm cờ lê sắc mặt biến đổi, cờ lê sắt hung hăng nện lên cánh cổng, trên cánh cổng sắt còn chưa kịp sửa chữa đã tạo ra một vết lõm, cô gái nhỏ này còn giả bộ hơn cả mình.

Phù An An nhìn xem nhíu nhíu mày, có một cái cờ lê sắt liền nghĩ mình thật lợi hại sao?

"Ngươi chờ đó, ngươi xong rồi." Nói xong cô đi vào nhà.

Lợi dụng tấm che cửa, cô lấy cây chùy đánh bài bóng chày đã được sửa sang lại từ trong không gian ra gác nó trên vai. Phù An An kiêu ngạo đi tới cửa, dùng lỗ mũi nhìn vào những người ngoài cửa, “tiểu tử, ngươi có bản lãnh lại đập một chút cho tiểu cô nãi nãi ta xem?”

Nghe thấy động tĩnh ở tầng dưới, Phó Ý Chi cùng Tô Sầm từ trên lầu đi xuống tình cờ nhìn thấy hình tượng kinh khủng này của Phù An An. Phó Ý Chi đã gặp qua rất nhiều hình ảnh không thể để người khác nhìn của Phù An An cho nên sắc mặt vẫn như thường.

Khi Tô Sầm nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của anh gần như rớt ra ngoài, nếu Chương Tân Thành, Từ Thiên và những người khác nhìn thấy hình ảnh này liệu họ có bị sốc đến mức há hốc mồm không? Ai có thể ngờ rằng chiếc áo bông tri kỷ mềm và dính vào ngày thường lại thực sự là một chiếc áo khoác da xã hội nạm đinh tán?!

"Này, con đĩ nhỏ này, đã lâu ta không đánh nữ nhân." Biểu cảm trên mặt gã đàn ông cờ lê giật giật, lộ ra hàm răng thuốc lá vàng đen cũ kỹ.

“Tới a, ngươi đến đánh ông nội của ngươi một chút thử xem?” Phù An An vừa nói vừa dùng chùy gõ mạnh vào tay của người muốn cạy khóa ngoài cửa, nếu như hắn ta không nhanh chóng trốn đi, tay của hắn sẽ bị đánh đến tàn phế.

0.12109 sec| 2393.867 kb