Editor: Trâm Rừng

"Anh Đại Cường, sao vậy?"

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Phù An An bỏ cái nồi lại đi xuống.

“Không có gì, chỉ là có người muốn xin thuốc, nhưng tôi đã đuổi đi rồi.” Tô Sầm nói xong liếc cô một cái, “Chỉ mặc áo len thôi cũng đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm.”

"Ồ ồ, tốt." Phù An An nghe vậy gật gật đầu.

Hai người gặp mặt liền chuẩn bị tách ra. Lúc Tô Sầm chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Phù An An bất ngờ trượt chân.

Bùm, bùm bùm -- vài tiếng trầm đục.

Cô từ trên thang lầu ngã xuống, hung hăng nện xuống mấy lần mông.

Phù An An:?! Đã bao nhiêu năm rồi cô đã không té dập mông như vậy. Bởi vì Phù An An đột nhiên bị té nên Tô Sầm thu chân lại quay người hỏi thăm cô: “ Không có sao chứ?”

Ngay sau đó, một tiếng "đùng" vang lên. Một khối băng to hơn nắm tay từ trên trời rơi xuống vừa đáp xuống trước cửa, phịch một tiếng, khối băng bị vỡ nát nện xuống trên nền bê tông một lổ to. Nếu như vừa rồi Tô Sầm đi ra ngoài, như vậy người hiện tại bị nện chính là anh.

Tô Sầm nhìn khối băn nát vụn chỉ cách anh có một bước chân, sửng sốt hai giây mới nói: "Ta đi!"

Điều này chỉ là khởi đầu. Phanh, phanh phanh phanh! Những tảng băng lớn đang rơi xuống và những hạt mưa đá bắt đầu rơi xuống từ trên trời. Tất cả những hạt mưa đá có kích thước bằng quả bóng tennis. Vô số mưa đá đập xuống đất, nện ở trên xe, nện ở trên nóc nhà. Chiếc xe họ đỗ bên ngoài dường như làm bằng da giòn, cửa sổ và mái nhà bị mưa đá đập nát nhừ.

Bên ngoài bệnh viện duy nhất của hòn đảo. Những bệnh nhân bị thương do lốc xoáy chưa kịp điều trị cùng với những bệnh nhân bị cảm sốt vì lạnh đang đứng xếp hàng dài trước cửa.

"Mọi người đừng chen lấn, người kế tiếp!"

"Nếu bạn bị cảm nhẹ, hãy quay lại và uống thêm nước nóng. Bệnh viện không có đủ thuốc. Chúng tôi ưu tiên điều trị cho những bệnh nhân bị bệnh nặng".

Các tình nguyện viên tay áo đỏ chen chúc trong đám đông và dùng loa hô to, khung cảnh đông đúc người đẩy người vô cùng hỗn loạn. Khoảnh khắc tiếp theo, một trận mưa đá từ trên trời rơi xuống. Nó đập vào đỉnh đầu tình nguyện viên, trong nháy mắt tiếng loa đã dừng lại, nhìn kỹ thì tình nguyện viên đã tắt thở. Máu và nước đá cùng nhau chảy ra.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, nhiều hạt mưa đá đã rơi xuống! Người bị đập trúng không chết cũng bị thương, bốn phía dâng lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

“A!”

“Cứu mạng!”

“Ba ba!”

......

Những người bên ngoài bắt đầu không tuân lệnh xông vào bệnh viện, một lượng lớn người chen chúc vào bệnh viện, giống như một chiếc hộp đồ hộp khổng lồ chứa đầy cá mòi chen chúc. Người trong bệnh viện nằm trước cửa sổ nhìn ra ngoài, có thật nhiều người không thể chạy vào được.

Một giây trước họ còn đầy sức sống đi cùng cha mẹ, con cái, bạn bè, hoặc một mình đến gặp bác sĩ, giây tiếp theo họ có thể không biết mình chết như thế nào, mặc cho mưa đá tạt vào xác chết, máu thịt văng khắp nơi, rồi sau đó nhiệt độ cơ thể nhanh chóng trôi đi.

Không chỉ bệnh viện. Bất cứ ai tiếp xúc với bên ngoài đều khó thoát khỏi cơn mưa đá.

Trận lốc xoáy kéo dài 20 phút, mưa đá kéo dài nửa tiếng đã biến điểm du lịch vốn dĩ xinh đẹp và nhộn nhịp này trở nên im lìm chết chóc. Người chết trải rộng phố lớn ngõ nhỏ. Bây giờ không có ai dám đi nhặt xác cho những người này.

Mọi người hoặc là mau về nhà, hoặc là ngay tại chỗ tìm một chỗ trốn, ai cũng không dám dừng lại lâu ở bên ngoài, lo lắng sẽ còn có đợt mưa đá tiếp theo đến.

Bên trong ngôi biệt thự ba tầng. Phù An An ôm mông, run rẩy nằm trên sô pha.

“Cô không sao chứ?” Thấy dáng vẻ của cô, Tô Sầm lo lắng hỏi.

"Không có vấn đề gì lớn." Phù An An vẫy tay ra hiệu cho Tô Sầm yên tâm. Dùng một chút đau đớn nơi xương cụt để đánh đổi tính mạng của Tô Sầm thì rất đáng giá.

0.96688 sec| 2387.148 kb