Editor: Trâm Rừng
“Đại Cường Ca!” Trước khi Phù An An có thể kiểm tra vết thương của Tô Sầm thì quả lựu đạn thứ hai đã đến.
Chúc Ngự nghe thấy tiếng hét lớn của cô gái đối diện, khóe miệng hơi cong lên, ngay khi hắn ta cho rằng Tô Sầm chắc chắn sẽ chết, đột nhiên quả lựu đạn quen thuộc rơi xuống dưới chân hắn ta. Nụ cười trên mặt hắn chợt đông cứng lại.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy chạy đi, lựu đạn nổ ngay sau lưng. Hắn ta trốn thoát, nhưng những người khác không phản ứng kịp thì đã chết hoặc bị thương rất nặng.
Vừa mới xảy ra chuyện gì? Chúc Ngự khẽ cau mày, nhìn hai người trốn sau chướng ngại vật.
Ngay mới vừa rồi, Phù An An phảng phất được mở ra hai mạch Nhâm Đốc, không rõ liền ngộ được cái gì. Bản thân cô không thể nói đó là gì, nhưng quả lựu đạn, thực sự đã bay ngược trở về chỗ cũ theo ý muốn của cô.
Dưới một chiêu này đi qua, người đối diện đã bay hơn phân nửa. Phù An An cảm giác năng lực của cô còn không có được phát huy hoàn toàn.
Những người còn lại ở phía đối diện đã lao lên. Chúc ngự đã không còn kiên nhẫn, tổn thất nhiều người như vậy, hắn không còn muốn tiếp tục dây dưa nữa, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Tiếng bước chân khiến trái tim Phù An An thắt lại, nghĩ đến năng lực của mình, cô nghĩ ra một cách mạo hiểm! Đứng ngoài bức tường rào rồi nhìn vào vũ khí trong tay những người này.
Thấy người đi ra là một cô gái, Chúc Ngự sửng sốt một giây, sau đó nụ cười trên mặt càng tăng lên, "Tô Sầm, ngươi có phải là bị ép đến mức để cho một cô gái đứng ở trước mặt ngươi sao?"
Tiêu chuẩn tư tưởng chủ nghĩa đại nam tử này. Phù An An đưa tay ra chỉ vào họ và uốn cong năm ngón tay. Sức mạnh đó đang dâng trào sau đó vũ khí trong tay mọi người biến mất trong không khí.
Tình huống gì đây? Những người do Chúc Ngự mang đến đều sững sờ. Vũ khí trong tay biến mất, trên mặt của Chúc Ngự không giấu được vẻ kinh ngạc, người phụ nữ này... có chút thú vị.
Còn có nhiều cái thú vị hơn ở phía sau. Thu lại súng lục của bọn hắn, Phù An An bắt đầu phản kích. Bang, bang, bắn bừa bãi, những người xung quanh Chúc Ngự lần lượt ngã xuống.
Cùm cụp -- Khi nhắm vào Chú Ngự, súng đã hết đạn.
Chúc Ngự nhìn Phù An An đang đứng sau bức tường rào, rút con dao găm mà hắn ta mang theo rồi lao về phía cô. Khi lao đến giữa chừng, hắn đã bị một thế lực bắt giữ. Như thể có một bàn tay vô hình, nhéo thật chặt hắn, như thể đang nắm chặt một cái lon nước ngọt, mạnh mẽ kéo phần trên cơ thể lên trên.
Cơ thể bị xiết chặt, lôi kéo. Chúc Ngự cảm thấy cơ thể mình như sắp bị cắt làm hai, đau đớn rên rỉ, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Người phụ nữ này là loại quái vật gì?
Phù An An bây giờ cũng không chịu nổi. Não cô đau đến sắp nổ tung, máu mũi dọc theo da sắp chảy vào miệng, hai mắt cũng đau, mờ mịt, đỏ tươi. Anh Đại Cường dường như đang nói chuyện bên cạnh, nhưng cô không nghe rõ, vào lúc này, cô chỉ có một suy nghĩ muốn giết người trước mặt!
Tíc tíc tíc. Cô bắt đầu ù tai. Một âm thanh giống như tiếng chuông báo động truyền đến, nhưng Phù An An không để ý tới, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên, run rẩy, cô muốn siết chặt bàn tay của mình -- giết hắn!
“A!” Chúc Ngự hét lên, hắn cảm thấy như thể các cơ quan nội tạng của mình đang bị di chuyển. Nhìn về phía người phụ nữ ở trước mặt ngũ quan đang rướm máu, cảm giác cô giống như một con ma quỷ.
Hắn ta khó khăn nhặt con dao găm của mình lên, dùng hết chút sức lực cuối cùng và ném nó một cách mạnh mẽ về phía Phù An An. Con dao găm vô tình cắm vào vai trái của cô, Chú Ngự cảm thấy sức mạnh tấn công hắn được nới lỏng, nhân cơ hội này vội vàng chạy trốn.
Nhìn người phụ nữ đó lần cuối, hắn muốn nói với Lục gia rằng bên cạnh Phó Ý Chi đã có thêm một nhân vật tàn nhẫn nữa!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo