Editor: Trâm Rừng
“Các người có thể lái xe ra bên ngoài xem một chút, có lẽ có nơi còn bán.” Phù An An đề nghị."Hay là nhặt trên đường đi, biết đâu vẫn còn đồ tốt."
“Xe trong nhà bị mưa đá làm hỏng, tôi làm sao ra ngoài được?” Phù An An từ chối, sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, giọng điệu tràn đầy trách móc, “hơn nữa cô còn để chúng tôi đi nhặt đồ bỏ đi? Chúng ta đều là hàng xóm, đâu cần phải ra vẻ như vậy? Thực sự là không được, chúng tôi có thể dùng tiền mua đồ vật, cũng chỉ là mấy xu một miếng."
“Các người muốn mua nhưng chúng tôi không bán a.” Phù An An lắc đầu, tiếp đó đem cửa sổ kéo lên.
Người phụ nữ trung niên thấy phản ứng của Phù An An thì không thể tin được. Bà ấy không ngờ rằng đàn ông trong gia đình này không dễ nói chuyến bây giờ đến cả phụ nữ cũng không dễ nói chuyện.
Vì vậy, vẻ mặt của bà ta thay đổi, tay bà ta cắm vào eo đứng ở cửa bắt đầu chửi đổng như người đàn bà đanh đá: “ Con trai nhìn xem, tất cả người trong nhà này đều không có tố chất gì. Mọi người đều là quê nhà hàng xóm với nhau, khách khí giúp một chút có khó khăn như thế sao? Tặng người hoa hồng, tay có thừa hương! Mua đồ của cô ta cũng không đành lòng bán, chẳng phải chỉ là một đống gạch vụn, người như bọn họ còn coi như bảo vật sao? Ta nhổ vào!”
Người phụ nữ trung niên đứng phía trước cửa sổ, dùng ánh mắt khinh thường trợn trắng mắt nhìn Phù An An. Bác gái không nói lý ở đâu cũng có. Nhưng vì bác gái này ở đây nên tương đối thảm rồi. Bởi vì bà ấy đang ở trong một thế giới trò chơi mà luật lệ và đạo đức sắp sụp đổ; Đó cũng là bởi vì bà ấy đã gặp Phù An An, người thích làm động thủ với những người nói hoài không thông được não.
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa được mở ra. Lạch cạch -- một chậu nước lạnh giội đi lên làm cho hai người đối diện lạnh thấu tim.
“A! Ngươi ngươi, ngươi làm gì?” Người phụ nữ trung niên rít lên một tiếng, người đàn ông bên cạnh kia cũng bị lạnh đến giật mình một cái.
“Hừ, bà còn không nhìn ra đây là địa bàn của ai, kiêu ngạo như vậy làm gì?” Phù An An hai tay chống eo, “Bà cho rằng tôi có tố chất liền phải cho bà vật tư sao? Nghĩ hay lắm! Nếu tôi có dư gạch ở nhà thì sao, tôi cũng sẽ không bán cho bà. Bà có tiền nhiều bằng Phó ca của tôi sao?”
“Ngươi, ngươi......” Người phụ nữ trung niên không nghĩ tới, trước đó đều là bà ấy mắng người khác, đây là lần thứ nhất bị người khác mắng một trận. Còn bị người khác dội cho một chậu nước lạnh, bà ta quay lại túm lấy thanh niên bên cạnh,"Con trai!"
Người đàn ông kia cũng lạnh đến phát run, nhìn Phù An An cau mày nói: "Người đàn bà hạ tiện này! Dám dội nước lạnh lên người tao với mẹ tao!"
“Giội liền giội cho, ngươi còn nghĩ làm sao.” Phù An An nói rồi dừng một chút nhìn hai người bọn họ, “đồ bám váy mẹ!”
“Ngươi, ngươi!” Nghe vậy, người đàn ông giơ tay lên muốn lao về phía cô.
À. Luận đánh nhau, Phù An An 1 đấu 3 chưa từng biết sợ nha. Ngay cả hôm nay, cô còn đang bị thương! Phù An An toàn thân căng cứng, đã chuẩn bị kỹ càng dùng hai tay bắt ngã cho hắn ta như chó ăn phân!
Tuy nhiên, trước khi đến lượt cô hành động, Tô Sầm đã chạy xuống đá vào người đàn ông và giẫm lên ngực hắn ta một cách hung dữ, “Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng a.”
Dám tấn công Phù An An, Tô Sầm một chút cũng không tỏ ra thương xót, chỉ trong vài giây, khuôn mặt của người đàn ông đã trở nên tái nhợt. Phó Ý Chi đứng bên cạnh Phù An An, vươn tay xoa đầu cô, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Ngươi dừng tay!” Người phụ nữ hét lên kinh hoàng, "Buông con trai ta ra, đánh người là vi phạm pháp luật!"
"Đánh người là phạm pháp, vừa rồi hắn ta muốn làm gì em gái tôi?" Tô Sầm cười lạnh một tiếng, dưới chân dần dần dùng sức, đôi mắt người đàn ông đã bắt đầu trắng dã, “mẹ, cứu con!”
"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!" Người phụ nữ liên tục nói xin lỗi.
Nghe tiếng huyên náo ở đây, những người hàng xóm gần đó đều chạy ra xem. Mẹ chồng nhà họ Tôn thật vô lý, những hàng xóm ở đây ai cũng biết điều này.
Bà ta khóc lóc om sòm lăn lộn, thích chiếm món lợi nhỏ. Mọi người đều vì mặt mũi nên nhường bà ta nên thường xuyên ăn thiệt thòi, lần này bà ta cuối cùng cũng đụng phải tấm ván sắt rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo