Editor: Trâm Rừng

Vào ngày thứ mười hai của trò chơi, nhiệt độ tiếp tục giảm hai ba độ.

Sau những nỗ lực của ba người, ngôi nhà cuối cùng đã được sửa chữa xong. Bọn họ bắt đầu gia cố lại nóc nhà, hơn nữa một phần lớn vật liệu gỗ bọn họ đem về trong sân đều dùng để gia cố lại căn nhà.

Vào ngày thứ mười ba của trò chơi, nhiệt độ giảm xuống một con số, nhiệt độ cao nhất là chín độ và nhiệt độ thấp nhất là sáu độ.

Công sức làm việc mấy ngày cũng đáng. Bên trong ngôi nhà của họ ấm hơn nhiều so với bên ngoài.

Ngoài ra, Phù An An còn sử dụng bộ não nhỏ của cô, đi nhặt rất nhiều viên gạch vô dụng từ bên ngoài về sau đó xây dựng ... một chiếc bếp nhỏ bên cạnh lò sưởi. Sau khi nồi được đặt lên trên, nó có thể được sử dụng để nấu và sưởi ấm. Có thể nói một mũi tên trúng hai đích, cần kiệm tiết kiệm trong việc nhà.

Hầm gà trong nồi, thêm nấm đông cô khô, bạch chỉ, mã đề, chà là đỏ, đun trong hai giờ. Canh gà hầm sền sệt, bên trên còn có một chút dầu cam thảo, hơi nước nóng mang theo mùi thơm. Hớp một ngụm trong ngày đông giá lạnh, khỏi phải nói là dễ chịu biết bao.

Anh Đại Cường đã nhìn nồi canh vài lần. Nhưng mà sau khi kéo ra ngoài nói chuyện riêng tư một lần thì anh làm việc gì cũng kiềm chế hơn rất nhiều.

Phù An An nhìn anh ấy rồi đổ đầy ba bát súp gà. Trước tiên phải hiếu kính Phó baba một bát đầy, tiếp theo lại gắp thêm nhiều thịt đưa cho Tô Sầm. "Anh Đại Cường, của anh."

Không có uổng công anh thương cô! Tô Sầm nhận lấy, liếc nhìn Phó Ý Chi đang ngồi trong phòng khách, ừng ực ừng ực uống hai lần là xong, mặc quần áo dày rồi đi ra ngoài ôm củi.

Cây cổ thụ trăm tuổi ấy đã thành củi ướt. Để cho tiện về sau thiêu đốt, bây giờ liền phải đưa nó đặt ở sát tường bên cạnh lò sưởi để hong khô.

Ngoài cửa. Lúc này, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đến gần nhà của bọn họ. Chóp mũi nhanh chóng di chuyển, bà ta nuốt nước bọt ngửi mùi thơm từ cửa, sau đó đưa mắt nhìn Tô Sầm.

“Người trẻ tuổi.” Bà ta đang chào hỏi mà Tô Sầm không để ý đến.

“Người trẻ tuổi!” Bà ấy lại hô lớn hơn lúc này Tô Sầm mới ngẩng đầu nhìn lại.

“Xin chào.” Người phụ nữ nhìn anh, liếm môi, cười nói: “Tôi là hàng xóm của anh.”

Tô Sầm ôm vật liệu gỗ, “sau đó thì sao?”

"Tôi chỉ muốn hỏi trong nhà cậu có thuốc không? Con dâu tôi bị cảm muốn xin thuốc cảm, hơn nữa trước cửa nhà cậu nhiều củi như vậy, cậu có thể cho tôi một ít được không?"

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, nhìn anh, giọng nói lớn hơn, “Bà già tôi đã nhiều ngày chưa ăn đồ nóng rồi.”

Loại người này Tô Sầm đã gặp qua rất nhiều rồi. Làm việc tốt trong trò chơi thì đa phần sẽ không có được báo đáp cái gì tốt lành. Lương tâm và sự đồng cảm đã sớm bị mài mòn trong một lượng lớn trò chơi trước đó, huống chi bà ấy mới bốn mươi năm mươi, thậm chí còn chưa đến tuổi nghỉ hưu của quốc gia, hà cớ gì phải giả làm bà già?

"Khi bị bệnh thì phải đến bệnh viện hoặc hiệu thuốc. Mặc dù bên ngoài rất hỗn loạn, nhưng không đến nổi không thể mua được thuốc cảm thông thường. Trên đường có nhiều cây gãy như vậy nếu bà muốn thì có thể tự mà đi nhặt đi.”

Ăn nguyên một mặt bơ làm bà ta sầm mặt lại, âm thầm liếc mắt trừng Tô Sầm. Tuổi còn trẻ như vậy mà lại không có lòng thương người.

Không phải tại vì bà ấy không muốn mua sao, cậu ta cũng không nhìn xem một hộp thuốc cảm bây giờ đắt như thế nào. Không, bây giờ mọi thứ trên đảo đều đắt đỏ!

Con trai bà kiếm tiền không dễ dàng, hiện tại cái gì cũng đắt đỏ, con dâu vẫn là kẻ thất học không biết gì, lúc này lại còn ốm đau, thêm gánh nặng cho gia đình.

Bà ấy muốn giảm bớt áp lực cho con trai nên tự nhiên tiết kiệm hết mức có thể. Đáng tiếc thời đại này, một người so với một người còn vô tình hơn.

Người phụ nữ liếc nhìn đống củi bên ngoài ngôi nhà gỗ nhỏ, kéo chặt áo khoác và nhặt một ít củi bên đường. Củi lửa không cần tiền mà bọn họ cũng không muốn cho, lớp trẻ bây giờ keo kiệt quá, không thể so sánh với thế hệ của bà ấy.

0.08325 sec| 2392.398 kb