Editor: Trâm Rừng
Phù An An nghĩ thầm trong lòng. Lúc này, mông cô đột nhiên có một khối băng, khiến cô đông cứng lại.
Giương mắt nhìn lại thì thấy Phó ba ba. Trên tay anh đang xách một túi đá lớn mang về từ bên ngoài, từ trên trời rơi xuống và đáp xuống mông cô.
“Ngao ô!” Phù An An cường điệu kêu to: "Phó ca ca, đem cái này mang đi, mau đem cái này mang đi!"
Cái đồ chơi này thực sự rất là lạnh xuyên thấu qua quần áo của cô thấm vào da thịt, thật sự là một phát tiêu hồn.
Phó Ý Chi mở mí mắt, lạnh lùng nhìn cô, cầm cái túi đá viên lên, "Mang vào phòng tự chườm đi."
“Ồ.” Phù An An một tay che mông, một tay xách túi. Trước khi đi vào, Tô Sầm lo lắng nhìn cô, muốn đi tới hỏi cô, nhưng lại do dự vì vết thương ở chỗ hơi khó nói.
Dù sao cái mông cao quý của cô đã cứu mạng của Anh Đại Cường. Thấy vậy Phù An An ra hiệu cho anh không có vấn đề gì đâu, chỉ là bị ngã một xíu, người trẻ tuổi khôi phục rất nhanh.
Nhưng ngôi biệt thự nhỏ của bọn họ đã bị mưa đá đập tươi bời. Mới sửa chữa tốt chưa được hai ngày. Mái nhà lại bị mưa đá làm tan nát rất nhiều.
Tại tầng 3, ngoài trừ các sản phẩm làm từ vải, ghế đẩu, sàn nhà… cũng chịu đòn thứ hai. Bây giờ tầng ba hoàn toàn không thể ở được, nhưng mái nhà vẫn cần được sửa chữa.
Vì vết thương của mình, Phù An An có được đặc quyền nghĩ ngơi hồi phục trên tầng hai. Tất nhiên, công việc sửa chữa trên mái nhà hoàn toàn phụ thuộc vào Phó baba và anh Đại Cường, cô chỉ cần chịu trách nhiệm phục hồi và nấu ăn trên tầng hai. Công việc của nữ đầu bếp nhỏ lúc nào cũng làm cho người ta vui vẻ.
Phù An An nhìn thời tiết mưa đá bên ngoài, cô vừa tìm thấy một miếng sườn dê từ đống vật dụng trong không gian. Thịt dê xua tan cái lạnh!
Thức ăn hôm nay món chính là dê bò cạp. Đầu tiên chặt sườn dê thành miếng nhỏ, cho vào chảo để luộc cho hết máu, sau đó dùng dầu nóng xào gia vị, thêm gia vị lẩu, lập tức sẽ tỏa ra mùi thơm. Sau đó thêm nước và rượu gia vị, hầm sườn dê trong đó cho đến khi thịt và xương mềm mụp. Cuối cùng cho thêm nấm, khoai tây, cải thảo và các loại rau củ khác vào.
Ngửi một cái thật là thơm nha! Phù An An không khống chế được nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí còn muốn vụn trộm ăn một miếng.
Lúc này, có tiếng gõ cửa ở tầng dưới.
Phó Ý Chi và Tô Sầm vẫn đang dỡ ngói trên mái nhà, Phù An An liếc nhìn cái nồi, rồi đi xuống cầu thang, nắm lấy tay vịn. Nhìn qua cửa sổ, có một người phụ nữ trung niên tay xách giỏ, bên cạnh là một nam thanh niên.
Phù An An mở cửa sổ, xuyên qua lưới bảo vệ nhìn bà ấy: "các người muốn làm gì vậy?"
"Chào cô gái, chúng tôi là hàng xóm ở cạnh cô." Mắt thấy là một cô gái tới, người phụ nữ trung niên hai mắt sáng lên, ngửi thấy mùi thịt dê nồng nặc trong không khí thì nuốt nước miếng. Cô gái nhỏ dù như thế nào cũng dễ nói chuyện hơn so với người đàn ông lần trước mà bà ấy nhìn thấy.
"Tôi họ Tôn, cô có thể gọi tôi là thím Tôn. Đây là con trai tôi, Tôn Chí Bằng, côi có thể gọi là Tôn ca."
“A, có việc gì thì cứ nói thẳng.” Phù An An không có gọi người.
"Ừ... Xin hỏi bên này cô còn có dư ngói sao? Mưa đá lớn như vậy, từ trên mái nhà rơi xuống, suýt chút nữa đánh thủng đầu bà lão như tôi." Người phụ nữ nói xong vỗ ngực, vẻ mặt kinh hãi, hỏi cô: "Tôi thấy nhà cô mỗi ngày đều sửa sang, hẳn là còn sót lại rất nhiều ngói đúng không?"
“Không có.” Phù An An lắc đầu, cho dù có dư cô cũng sẽ không cho. Ai biết lần này vật tư quan trong có phải hay không liên quan tới vật tư kiến trúc, mưa đá hoặc lốc xoáy lại tới một lần nữa, biệt thự của bọn họ cũng không chịu nổi nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo