Editor: Trâm Rừng

“Phó gia, tôi mang một nhóm người đi qua đó trước!” Tô Sầm nhìn về phía sau, nơi tiếng súng ngày càng dữ dội. Dẫn theo một nhóm người chạy tới hỗ trợ.

Người ở đây lập tức giảm bớt, nhưng mà Phù An An cùng Phó Ý Chi trong tay có súng! Các cư dân tụ ở chung quanh hai người chiến đấu cùng bọn người xông vào, giết đỏ cả mắt.

Một bên khác. Tô Sầm đã gặp một người quen cũ, hay đúng hơn là một kẻ thù truyền kiếp.

“Chúc Ngự.”

“Tô Sầm, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp a.”

Trên đống cát, một người đội mũ đen che kín mặt nhìn anh, "Không ngờ có một ngày ngươi lại rơi vào trong tay ta."

“Ha ha.” Tô Sầm đứng tại chỗ khinh thường nhìn hắn, “Chúng ta còn chưa đánh nhau, ngươi quá đề cao chính mình rồi.”

“Không phải ta tự phụ, mà là những người bên cạnh ngươi rất dễ xử lý đó.” Chúc Ngự nở một nụ cười giễu cợt khi nói, “Hay Mang của ngươi đã sụp xuống đến mức không còn một bóng người? Có muốn quy thuận chúng ta hay không? Lục gia hoan nghênh tất cả nhưng người mới có năng lực.”

“Ta thấy tổ chức của ngươi mới thật sự không còn ai.” Tô Sầm bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Tổ chức Mang của chúng tôi được người khác cầu xin gia nhập, chứ không giống như người đi cầu xin người khác gia nhập với một bộ mặt nghiêm túc như vậy.”

Vẻ mặt của Chúc Ngự tối sầm lại khi nghe thấy điều này, hắn ta khịt mũi lạnh lùng “quả nhiên, có dạng chủ nhân gì sẽ có cái dạng chó đó. Ngươi cũng chỉ học được cách giả vờ như của chủ nhân ngươi mà thôi.”

Tô Sầm ha ha một tiếng, “ngươi cũng học theo cái con buôn Lục Thận đó mà thôi.”

Hai người lạnh lùng nhìn nhau. Chúc Ngự làm một cử chỉ, có hơn chục khẩu súng nhắm vào Tô Sầm, "Hôm nay ngươi sẽ chết ở đây."

....................................

Cô nghe thấy được một tiếng súng lớn trên Đại lộ Tây Bắc. Những đi qua cùng với Đại Cường ca không có súng nên chắc chắn không phải bọn họ nổ súng.

Phù An An nghe thanh âm này, trong lòng nhất thời căng thẳng. Lập tức lại lấy ra một cái súng trường ném cho Phó Ý Chi, “Phó Ca chỗ này giao cho anh, tôi đi xem Tô ca.”

Là một kho vũ khí di động, Phù An An luôn định vị mình là người hỗ trợ đắc lực nên giờ cô sẽ chuyển vùng. Từ đại lộ Tây Bắc đến phố Nam chỉ mất vài phút chạy xe.

Thời điểm cô đi qua tới nơi ở đây đã không còn người. Hoặc nói chính xác hơn là không có người sống.

Phù An An thấy tất cả những người được Tô Sầm mang đến đều ngã xuống đất, không có ngoại lệ, tất cả họ đều bị bắn chết. Nhìn một màn trên đất này, trong lòng của Phù An An bỗng nhiên căng thẳng. Bắt đầu tìm kiếm Tô Sầm ở khắp nơi. Mẹ nó, một người sống cũng không có!

Cô không biết ai đã làm điều khủng khiếp đó, Phù An An vội vàng lật giở từng cái xác. Lật hết mới phát hiện đều không phải là Tô Sầm, thoải mái buông lỏng một chút nhưng sau đó vẫn rất cấp bách. Đại Cường ca của cô đang ở đâu?

Phù An An phóng tầm mắt nhìn tới, căn bản không có một cái bóng người nào. Suy nghĩ một lúc, cô chạy về phía nhà hàng cao nhất trong khu phố.

Thở hổn hển leo lên tầng sáu, Phù An An run rẩy vì gió lạnh. Mọi thứ trong khu vực đều nhỏ đi ở dưới mắt cô, cô đã tìm thấy Tô Sầm!

Tô Sầm bị một nhóm người chặn lại trong một góc khuất của con hẻm, người cầm đầu là một người đàn ông đội mũ, Tô Sầm chỉ có một mình, và tình thế đang khá bất lợi cho anh.

Phù An An nhìn họ, đầu óc quay cuồng nhanh chóng, cô thoáng thấy chiếc chiêng lớn treo trên đầu mình, liền lấy xuống. Cởi áo khoác ra rồi quấn quanh chiếc chiêng lớn.

Sau khi nhanh chóng chuẩn bị ở trên lầu, cô lập tức xuống lầu rồi chạy về phía Tô Sầm

"Tô Sầm, như ta đã nói, một ngày nào đó ngươi sẽ chết dưới tay ta." Chúc Ngự cười rất đắc ý, “kỳ thực ta rất thưởng thức ngươi, đáng tiếc con đường khác biệt, mưu cầu khác nhau.”

1.31295 sec| 2384.57 kb