Editor: Trâm Rừng
“Mẹ kiếp! Con đỉ nhỏ này, nhìn xem hôm nay lão tử bắt được ngươi rồi hành hạ ngươi đến chết không!” Người đàn ông cờ lê gầm lên với Phù An An.
Có chính người mà cũng dám nói lời này, con mẹ nó hắn đang xem thường ai đây? Mở cửa chính diện đánh một trận, mấy người chính là hư tráng. Có Phó Ý Chi cùng Tô Sầm ở đây, Phù An An suýt chút nữa không cướp được hai đầu người. Trên đường lớn từng cái nằm la liệt ở đó.
Cờ lê của người đàn ông cờ lê đã bị Phù An An tịch thu, hắn ta đã trở thành một người đàn ông tay trói gà không chặt.
Tô Sầm nhìn Phù An An đang vác chùy trên vai và một tay cầm cờ lê sắt, im lặng quay đi và bắt đầu chất vấn người lãnh đạo của nhóm, “các ngươi từ đâu tới?”
“Chúng ta đến từ khu thương mại.” Người bị đánh sưng mặt nói: “Địa bàn của chúng tôi có mấy chục người chiếm giữ, ca ca, chúng ta đến đây là vì không có lựa chọn nào khác!”
Mấy chục người?
“Bọn hắn còn có súng.” Người đàn ông cờ lê ngay lập tức bổ sung một câu. Lúc đó họ cũng muốn tham gia vào nhóm người đó, nhưng nhóm người đó coi thường họ còn xua đuổi họ.
“Đại ca thả chúng ta một lần đi, mấy anh em chúng tôi cũng sắp sống không nổi nữa mới buộc phải đi ra cướp bóc a.”
"Buộc phải đi ra cướp?" Tô Sầm liếc nhìn ngón tay mình, "Anh từng giết người chưa?"
“Không có, không có!” Người đàn ông cờ lê kịch liệt phủ nhận, "Chúng tôi trước đây đều là những công dân tuân thủ luật pháp, thật đấy!"
Nói xong, người đàn ông cầm cờ lê nhìn Tôn Chí Bằng đang nằm trên mặt đất, "Nếu chúng ta muốn nói người xấu nhất ở đây thì chính là Tôn Chí Bằng có lương tâm nhất! Hắn ta còn từ bỏ vợ và bà già của mình để đổi lấy mạng sống kìa."
Nghe những gì người đàn ông cờ lê nói, Tôn Chí Bằng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn người đại ca mà hắn ta mới nhận đêm qua với vẻ hoài nghi.
“Nói bậy!”
Rõ ràng là...... Rõ ràng là hắn ta muốn mình tỏ lòng trung thành, buộc mình phải hy sinh mẹ và vợ của anh ta!
“Tao nói bậy bạ hồi nào, không phải mày đã bán mẹ rồi vợ của mày, thậm chí là bán đứng luôn hàng xóm sao?” Sự khinh thường trong mắt người đàn ông cờ lê là không thể che giấu. Mặc dù hắn ta đã ngủ với mẹ và vợ của Tôn Chí Bằng, nhưng một người đàn ông như vậy là ghê tởm nhất.
Tôn Chí Bằng cả người đều ngu, nhớ tới tối hôm qua lão bà hắn còn có mẹ của hắn kêu thảm, nhớ tới từng màn phát sinh trong phòng khách, trong lòng phát lạnh, toàn thân run rẩy.
"Là ngươi ép ta, ngươi ép ta! Không phải lỗi của ta, không phải lỗi của ta!" Tôn Chí Bằng từ dưới đất bò dậy, muốn trở về tìm mẹ của hắn.
“Mẹ, mẹ!”
Mẹ cái mông ấy! Tô Sầm lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ và biết rằng cả hai đều không phải là thứ gì tốt. Anh sẽ giữ lại bọn hắn sao? Đương nhiên là một cái cũng sẽ không giữ lại. Tô Sầm nhìn Phó Ý Chi nhưng thấy anh không nói gì, điều đó có nghĩa là Phó gia cũng không nghĩ giữ bọn họ lại.
“Phù An An.” Phù An An đang cau đầu mày, phân tích ý nghĩa trong những lời nó của bọn họ, lúc này đột nhiên có người gọi cô.
“Cùng tôi đi qua xem hàng xóm.” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói, những người này đương nhiên nên giao cho Tô Sầm.
Tiểu khu này đều là những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây với cấu trúc giống nhau. Nhà của Tôn Chí Bằng không được sửa chữa nhiều trông có vẻ hơi dột nát. Cổng sắt ở lối vào đã rơi xuống nước bùn, trên đó vẫn còn rất nhiều dấu chân.
Cửa phòng cũng không khóa. Phù An An đẩy cửa ra, bên trong tất cả rèm cửa đều kéo thật chặt, trong phòng rất tối. Mặt đất đầy rác. Bốn phía cũng lộn xộn rất, còn có một chút thối.
Hai người nằm trên ghế sofa, đầu hướng lên trần nhà, bất động như thể đã chết. Cô cúi người, chợt nhìn thấy thân trên trắng nõn của hai người, vội dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Phó ca, đừng tới đây!" Phù An An vội vàng gọi Phó Ý Chi đang đến gần, nhặt một chiếc đệm sofa bên cạnh đắp lên cho hai người họ, “uy? Còn sống hay không vậy?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo