Editor: Trâm Rừng
Đôi mắt của Phù An An gần như không thể nhìn rõ, cô chỉ có thể nhìn một bóng đen rời đi, để Chúc Ngự chạy thoát khỏi mí mắt của họ. Hiện tại cô rất đau đầu, con mắt đau, bả vai đau. Chỗ nào cũng khó chịu.
Một người loạng choạng ngồi trên mặt đất, dựa vào cảm giác mà đi về hướng của Tô Sầm. “Anh Đại Cường, nguy cơ đã qua, vừa rồi tôi rất lợi hại đó. Như thế nào, vẫn phải do em gái mang anh thông quan rồi.”
Cô không biết rằng mắt, mũi và tai của cô đều bê bết máu, toàn thân lấm lem bụi đất, vết thương cũng lấm tấm bụi đất. Nhìn so với Đại Cường ca còn thê thảm hơn rất nhiều.
Lúc này Tô Sầm nhìn cô, một người đàn ông to lớn sắp khóc, giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên, “đúng đúng đúng, cô lợi hại nhất.”
Lúc này, Phù An An không những không thể nhìn rõ mà còn bị ù tai, không nghe thấy Tô Sầm nói gì, đợi một lúc, cô còn tưởng anh đã dựa trên đống đất ngất xỉu rồi.
Cô đang ngồi xổm trước gò đất, đôi mắt vô thần đảo xung quanh, cô đang tự nói chuyện với chính mình, “Năng lực hành động lần này của Phó baba có chút kém a, không tới kịp nữa thì chúng ta tự mình trở về vậy.”
"Ai, dừng lại có một chút mà lạnh quá, Đại Cường ca ca, anh có muốn mấy cái sưởi ấm bảo bảo không?"
"Ồ, suýt chút nữa quên mất anh đã ngất đi." Cho nên cô muốn bảo trì thanh tỉnh!
Phù An An lấy ra một vài cái ấm bảo bảo từ trong không gian, ba điểm phụ thuộc vào thị lực, bảy điểm phụ thuộc vào sự mò mẫm dán liên tiếp mấy cái ấm bảo bảo lên người của Tô Sầm.
Sau đó cô lại kéo chăn ra, cúi người đắp cho hai người. Đối với tình hình hiện tại của hai người họ, nếu có kẻ thù nào đến, họ chắn chắn sẽ chết.
Phù An An toàn dựa vào nghị lực kiên trì, cầm súng trong tay rất giống con thú nhỏ đang phô trương thanh thế. Cho đến khi cô gần mơ hồ mới nhìn thấy một cái bóng quen thuộc.
Tốc độ của Phó baba ngày hôm nay thậm chí còn chậm hơn cả những cảnh sát đến muộn trong phim truyền hình Hồng Kông và phim xã hội đen.
Nhưng cuối cùng cô đã có thể nghỉ ngơi. Đại não của cô đau đến sắp nổ tung, cô nhắm mắt lại ngã xuống, chuyện còn lại giao cho anh là được...
Phó Ý Chi nhìn tình cảnh bi thảm của hai người họ, ánh mắt chìm xuống. Những người đi theo anh khiêng Tô Sầm lên cáng tự chế, còn Phó Ý Chi thì dùng tay bế lên Phù An An đã ngất đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau sự kiện này, sự mất mát của tiểu khu phải nói là rất lớn. Nhưng chính vì vậy, những người muốn đánh chủ ý cướp bóc cũng hiểu ra đây là khối xương khó gặm, mấy ngày kế tiếp không ai dám đến gây chuyện.
Phù An An hôn mê hai ngày một đêm. Khi cô tỉnh dậy, đã là ngày thứ hai mươi ba của trò chơi, nhiệt độ giảm xuống âm hai mươi độ.
Căn phòng tối đen, quá tối rồi. Cô đứng dậy, lần mò tìm chiếc đèn pin của mình ở đầu giường rồi bật nó lên, nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực.
Đèn pin hết điện? Phù An An ngồi dậy, đi chân trần ra ngoài, chạm vào một cánh tay ấm áp ở cửa. “Phó Ca? Hay là Tô ca?”
Cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy không rõ lắm tới là ai, nhưng bây giờ cũng không trọng. "Xin lỗi, để tôi đi trước, tôi muốn đi tiểu."
Phù An An dùng chân trần giẫm trên mặt đất, ngủ hai ngày, cô căn bản không nhịn được nữa!
Người đối diện tránh ra. Đi qua người bên cạnh, có mùi tuyết tùng rất nhẹ, cô chắc chắn người đó là Phó ca. Nhưng điều đó không quan trọng. Không có vấn đề gì trọng yếu bằng việc cô phải đi tiểu!
Phù An An mò mẫm trong căn phòng tối om, tìm thấy phòng tắm rồi lao vào. Lúc này, cô không biết rằng bây giờ trời mới về chiều. Tất cả các rèm cửa trong phòng đều mở ra. Mọi ngóc ngách trong phòng đều sáng rõ, chiếc đèn pin cô đặt trên giường cũng phát ra ánh sáng mạnh. Trời không tối mà là mắt của cô đã bị mù.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo