Editor: Trâm Rừng
"Thay vì nghĩ về điều này thì ngươi cũng có thể làm nhanh tay hơn." Bên cạnh đồng bạn nghe vậy nói.
Bởi vì họ quá chậm nên những viên gạch tốt hơn đã bị những người đến trước nhặt đi. Gỗ trước đây có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi cũng được người dân lặng lẽ kéo về.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bên ngoài đường cùng ngõ hẻm càng ngày càng mất an toàn, xác chết nằm la liệt khắp nơi không ai thu dọn, một số nơi hẻo lánh còn có người cướp của.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy người chết khiến mọi người kinh hãi đến bây giờ đều tê dại. Cho đến khi từ xa nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư đang lột quần áo của xác chết...
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng vỗ vỗ người bạn đồng hành, ý bảo hắn nhìn sang. "Nhìn kìa!"
"Chúa tôi!" Đồng bạn khiếp sợ kêu lên tiếng.
Giọng nói của cả hai thu hút sự chú ý của người đàn ông vô gia cư, người có mái tóc rối bù đang nhìn về phía họ với vài bộ quần áo mùa thu mỏng manh trên tay. Ánh mắt đục ngầu nhìn vào khiến người ta sợ hãi. Thấy vậy, người bạn đồng hành vội vỗ vai người đàn ông, "Đi, đi!"
Trò chơi ngày thứ mười bảy.
Hai ngày qua, lại có một trận mưa đá nữa, nhưng to nhất bằng quả trứng chim bồ câu, không gây thiệt hại lớn như lần đầu, nhưng nhiệt độ đã giảm xuống một hai độ.
Tình hình hiện tại ở trên đảo rất tồi tệ. Vốn dĩ thuốc men thiếu thốn, nhiệt độ thấp khiến vết thương của những người bị thương khó lành, thậm chí còn mưng mủ. Cũng có nhiều người bị nứt da ở tay, chân, thậm chí cả mặt.
Hầu hết thời gian người dân phải trốn trong nhà để giữ ấm và giảm số lần ra ngoài. Ai có nhà ở thì không sao, nhưng với những du khách chỉ đến đây vui chơi mà nhà cửa bị mưa đá, lốc xoáy phá hủy thì còn khó khăn hơn. Các siêu thị và trung tâm mua sắm đã đóng cửa từ lâu. Không có quần áo ấm và thức ăn, họ chỉ có thể ở trong nhà và chờ chết.
Không muốn chết? Vậy cũng chỉ có đi ra tìm ăn, mặc, sưởi ấm.
Ngày nay, việc lột quần áo của người chết không còn khó thấy nữa. Đồng tiền cũng mất đi giá trị. Trước đây, một hộp thuốc trị giá một nhân dân tệ, thực phẩm chỉ có vài nhân dân tệ, hiện nay giá gấp hàng chục, hàng trăm lần nhưng cũng mua không được.
Mua không được, nhặt không đến, vậy thì cũng chỉ có cướp! Lúc này ai có chút vật tư trong tay đều sợ hãi không dám ra ngoài, cửa đóng chặt kẻo có người tới cướp mất.
Biệ thự nhỏ trên tầng hai. Lúc này Phù An An đang ngồi ở trong gian phòng của mình.
Cô đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cái nắp lon nước ngọt ở trước mặt, cái móc kéo chậm rãi bị kéo ra dưới ánh mắt chăm chú của Phù An An. Cùm cụp một tiếng, mở ra. Lớp vỏ nhôm mỏng ở cả hai bên đều bị móp dưới áp lực nên Coca bên trong văng ra ngoài.
Chậc, năng lực khống chế còn cần phải luyện tập thêm. Phù An An tiếc nuối tặc lưỡi, cầm lon coca đã mở lên uống.
Cô liếc nhìn xuống dưới lầu, chợt thấy trước cửa có một nhóm người đi qua đường, nhìn nhà họ mấy lượt rồi đi về phía cửa nhà bên cạnh. Tất cả đều là nam, bảy tám người, đều là người lạ mặt chưa từng gặp qua trong tiểu khu này.
Những người này đến từ đâu? Phù An An đứng trước cửa sổ, nhìn bọn họ dừng lại bên cạnh. Cô nhớ rằng gia đình bên cạnh hình như là họ Tôn.
Phanh phanh phanh -- Tiếng gõ cửa sắt rõ ràng rất chói tai ở một nơi trống trải, xung quanh không một bóng người.
Cửa nhà đóng im ỉm, cũng không có người ra mở cửa. Tuy nhiên, cánh cổng sắt này không thể ngăn được đoàn người này, do nhiều lần bị lốc xoáy và mưa đá phá hủy mà không được sửa chữa, gia cố, bây giờ chẳng khác gì đồ trang trí. Người đàn ông cầm chiếc cờ lê sắt lớn gỡ có hai ba lần đã tháo ra được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo