Editor: Trâm Rừng
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Phù An An ngạc nhiên khi biết tin này. Hồi lâu mới hoàn hồn, cô không khỏi xoa xoa mặt. "Ôi! cái này, cái này không phải là vĩnh viễn, phải không?"
“Không phải, ra trò chơi thì sẽ tốt!” Tô Sầm vội vàng nói.
"Cái gì? Nói to hơn." Phù An An ghé tai lại gần để lắng nghe.
Việc sử dụng quá nhiều dị năng khiến cô không chỉ bị mù mà thính giác cũng giảm sút đến mức giống như một bà lão 60, 70 tuổi. Cho nên Tô Sầm phải nói to vào tai cô một lần nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nghe rõ, trái tim của Phù An An đang nhắc lên cuối cũng cùng thả lại trong bụng. Chỉ cần không mù vĩnh viễn hoặc điếc vĩnh viễn, vậy thì dễ nói rồi.
Cô nói xong vươn tay mò mẫm đi tìm sô pha, vừa mới bị mù nên chưa thích ứng được với mọi thứ. Thấy vậy, Tô Sầm muốn vươn tay kéo cô lại, nhưng chiếc ghế sô pha bên cạnh đột nhiên chuyển động
Phó Ý Chi đẩy ghế sofa tới dưới tay Phù An An với vẻ mặt vô cảm, sau đó ngồi bên cạnh cô một cách thờ ơ như thể không liên quan gì đến anh. Tô Sầm yên lặng rút tay về, cũng ngồi xuống bên kia.
"Anh Đại Cường, anh thấy đỡ hơn chưa?" Nhớ lại vết thương của Tô Sầm vì súng và bom trước đó, Phù An An lo lắng hỏi.
"Khỏe rồi." Tô Sầm gật gật đầu, đồng thời lại rất áy náy.
Trước khi trò chơi bắt đầu, anh nói rằng sẽ đưa cô nằm mà giành chiến thắng, nhưng sau đó, vì để cứu anh mà cô đã trở nên như thế này, "An An, tôi xin lỗi."
“Ai, anh nói cái này làm gì nha.” Anh Đại Cường da mặt dày này đột nhiên cảm thấy tội lỗi làm cô không thể nói chuyện tự nhiên được.
“Lần đầu cái tên mũ đen kia thả bom, nếu không phải anh nhào tới cứu tôi thì tôi đã sớm chết." Phù An An dựa vào cảm giác hướng mặt về phía Tô Sầm cười đùa tí tửng với anh, “ Hai chúng ta coi như tự cứu lẫn nhau, anh ở trong lòng tôi vẫn luôn rất tốt.” Cô giơ ngón tay cái lên.
Tô Sầm nhìn xem Phù An An, trong lòng lại đau lòng, vừa mềm mềm. Áo khoác đinh tán của nhà bọn họ đôi khi còn ấm áp hơn cả áo bông nhỏ.
Vào ngày thứ hai mươi tư của trò chơi, nhiệt độ giảm xuống âm 25 độ. Bây giờ nhiệt độ hàng ngày giảm mười độ và bão tuyết ngày càng lớn.
Trong một đêm, tuyết bên ngoài chồng chất đến độ sâu hơn một mét. Trên nóc nhà tất cả đều là tuyết. Để tránh mái nhà bị tuyết dày tích tụ đè sụp, Phó Ý Chi cùng với Tô Sầm bắt đầu dọn tuyết.
Vào ngày thứ hai mươi lăm của trò chơi, nhiệt độ giảm xuống âm ba mươi độ. Ban ngày thì không sao nhưng ban đêm thì rất khó qua.
Không có lò sưởi và hệ thống sưởi dưới sàn trong phòng ngủ. Đắp hai cái chăn dày lên, xung quanh còn có ba bốn chậu nước nóng, đến nửa đêm, Phù An An ở trong chăn lạnh đến hàm răng run rẩy.
Ngoài trời chắn chắn đã tiếp tục hạ nhiệt độ.
Phù An An cảm thấy tay chân lạnh toát, chỉ có ở giữa người là hơi ấm. Cả người vô tình co rút thành một cục, thậm chí vùi đầu vào trong chăn. Thẳng đến khi có người vớt cô ra ngoài.
Phù An An run rẩy kéo chăn và quay cuồng, cô không thể nhìn thấy gì, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi hương. Hương thơm của gỗ tuyết tùng và tre mới nghiền của Phó baba trong không khí.
Hóa ra đây là mùi thơm cơ thể có sẵn trên người anh. Nghĩ về mùi hương bị tăng cường mạnh hơn cả thuốc kích dục trong một vòng nào đó của trò chơi, vẫn là mùi hương nhẹ nhàng như thế này thoải mái hơn.
Thoải mái hơn vẫn là phòng khách. Lò sưởi trong tường đã được đốt lên. Nhiệt độ của ngọn lửa quá ấm, Phù An An được đặt xuống, tay và chân của cô không tự giác duỗi về phía nơi ấm áp nhất. Sau đó cô bị người bên cạnh tát hai cái vào tay chân.
Ôi! Phù An An khoa trương kêu một tiếng tiếp đó thả xuống.
Tô Sầm ở một bên bổ sung củi vào lò sưởi, nhìn thấy hành động của Phó Ý Chi liền sững sờ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo