Editor: Trâm Rừng
Mỗi hộ gia đình đều phải ra người, xuất lực cũng ắt không thể thiếu. Tất nhiên không phải ai cũng sẵn lòng nghe Phù An An cằn nhằn.
Luôn có một hoặc hai người không sẵn sàng hợp tác. Những người này khá thông minh. Dù sao bọn họ đều thuộc cùng một tiểu khu, mọi người làm xong không lẻ không lo cho bọn họ sao, đối với loại người này, đến lượt Phó Ý Chi và Tô Sầm đối phó. Khi dân chủ không thể tiếp tục, hãy sử dụng vũ lực để kiềm chế.
Ngoài ra, con dâu của nhà họ Tôn cũng xuất hiện, sự xuất hiện của cô ấy hữu ích hơn những lời khuyên của Phù An An.
Trong một gia đình ba người, chỉ còn lại cô con dâu họ Tôn là đã mất trí, trước mặt là hồi chuông báo động lớn như vậy, không gì có thể răn đe tốt hơn thế này.
Từ chiều ngày hôm đó, người dân trong tiểu khu bắt đầu tiến hành cải tạo quy mô lớn trên những khu vực xung quanh. Đặc biệt ở tầng sáu của toàn nhà đổ nát kia có một chiếc cồng lớn đã được cải tiến, khi gõ vào tất cả mọi người ở xung quanh đều có thể nghe thấy, dùng để báo động.
Vào ngày thứ mười chín của trò chơi, nhiệt độ tiếp tục giảm xuống âm mười độ. Bên ngoài tiểu khu thật sự xuất hiện một đám muốn tới đánh cướp bên này.
Không nhiều, chỉ hơn chục người. Và những gì bọn người này phải đối mặt là hàng chục cư dân cầm cờ lê, xẻng và dây gai dày. Hai bên đứng nhìn nhau cách một bức tường làm bằng da rắn chứa đất, cứ như vậy vừa so sánh thì đám người này đã rời đi. Quả hồng là muốn chọn quả mềm để bóp. Bóp không được tự nhiên là phải chạy .
Liên minh đã đạt được những kết quả ban đầu, cư dân trong tiểu khu đều rất vui mừng và họ có động lực hơn để làm mọi việc.
Trò chơi ngày thứ hai mươi. Nhiệt độ giảm xuống âm mười sáu độ. Bên ngoài tuyết đang rơi dày. Công việc phòng thủ trong tiểu khu gần như đã xong, không ai muốn ra ngoài trong một ngày lạnh giá như vậy.
Phù An An gần như không muốn rời khỏi bếp nửa bước. Cô đang ngồi bên lò sưởi, chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa bên trong, cố gắng nhớ lại xem mình đã giết con quái vật dưới lòng đất trong trò chơi trước như thế nào.
Đặt vào...... Lửa cháy có thể đặt vào sao?
Phù An An cố gắng, cố gắng đưa một chút ngọn lửa vào trong không gian. Nhưng mà ý nghĩ này quá mức hão huyền. Hoặc là ngọn lửa không có phản ứng gì hoặc là cô chỉ thu vào được một cây củi tắc ngấm.
Chơi cái búa ấy! Căn bản không có khả năng.
Phù An An đã lãng phí một giờ, chán nản xua tay. Kết quả là ngay lúc đó, ngọn lửa trong lò sưởi phụt ra theo chuyển động của cô. Giống như một con rắn lửa ngắn, uốn lượn giữa lòng bàn tay cô.
Phù An An không có chuẩn bị chút nào bị dọa cho sợ hãi nhảy một cái. Ngọn lửa vì thế mất kiểm soát, phần lớn bị dập tắt ngay nhưng có một số bùng thành tia lửa sau khi rơi xuống sàn và chăn mền.
Khoảnh khắc nó rơi xuống, tấm chăn bị tia lửa chạm vào lập tức chuyển sang màu đen và ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lan ra bốn phía.
“Ta dựa vào, ta dựa vào!” Phù An An nhảy dựng lên, muốn dập lửa.
“Tránh ra.” Lúc này Phó Ý Chi mang theo ấm nước đi tới, một tay nhấc lên Phù An An đang định dùng chân đi dập lửa, một bình nước nóng được dội xuống. Khu vực nhỏ bé đó bị đốt thành tro khét đen và ẩm ướt.
"Chân của cô làm bằng khí cacbonic hả? Ngay cả vớ cũng không mang mà muốn chạy đi lên dập lửa?” Phó Ý Chi lạnh lùng nói xong còn liếc cô một cái.
Lúc đó cô quá lo lắng, phản xạ có điều kiện muốn dẫm lên. Phù An An xấu hổ sờ sờ mũi, vừa định nói cho Phó Ý Chi chuyện vừa rồi, đột nhiên đụng phải cái gì dính dính dưới mũi. Bỏ tay xuống xem. Lại chảy máu mũi .
Phù An An vội ngẩng đầu lên, lấy giấy ra, vò thành hai mảnh nhét vào mũi. Phần dài lộ ra bên ngoài, giống như hai chiếc ngà voi chưa phát triển đầy đủ.
Thấy vậy Phó Ý Chi ngây người một lúc, "Phù An An, cô không thể chú ý hình tượng của mình một chút sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo