Editor: Trâm Rừng

Điều quan trọng nhất là toàn bộ hòn đảo không lớn lắm và mọi nơi trên đảo đi đến chỗ bọn họ chỉ cần đi có nữa giờ.

Họ không sợ một nhóm nhỏ vài người, nhưng nếu đó là một tổ chức người chơi với hàng chục hoặc hàng trăm người với một vài khẩu súng, họ chỉ có thể bị đuổi đánh.

Một trận phân tích mạnh mẽ như hổ, Phù An An không khỏi tặc lưỡi. Từ những phân tích hiện tại cho thấy các mối đe dọa của họ là rất nhiều!

Mỗi khi có tổ chức người chơi nhắm vào nơi này, mặc dù có thể không thua, nhưng cũng nhất định đủ cho bọn họ ăn một trận đắng. Nghĩ tới đây, Phù An An không khỏi cắn chặt ống bút, "Phó ca ca, tôi có một cái kế hoạch!"

............................

Khi Tô Sầm từ bên ngoài trở lại, ngay khi anh lên lầu, anh đã thấy đầu của Phù An An gần như đập vào cằm của Phó gia. Hai người dường như đang thảo luận điều gì đó, nhưng giọng nói ngắt quãng nên anh không thể nghe thấy.

Tô Sầm ho khan một tiếng ra hiệu mình đã về, sau đó đi về phía bọn họ.

"Tô ca ca, anh trở về rất đúng lúc nha!" Phù An An nhìn anh với ánh mắt sáng lên, vội vàng hướng anh vẫy vẫy tay.

Tô Sầm liếc nhìn Phó Ý Chi, sau đó bước vào hỏi có chuyện gì.

Phó An An: "Tổ chức có nhiệm vụ trọng yếu giao cho anh!"

Tô Sầm:......?

Trò chơi Ngày thứ mười tám, buổi chiều.

Đây được coi như là một ngày đặc biệt đối với những người dân đang ở trong tiểu khu biệt thự ba tầng này.

Hiệu quả làm việc của Tô Sầm có thể nói là quá xuất sắc. Chỉ trong vài giờ, tất cả những người sống sót trong tiểu khu đã được tập hợp lại với nhau.

Tuy nhiên, sau khi chạy hết một quãng đường, mặt và lòng bàn tay anh đỏ bừng vì lạnh, nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng lạnh.

Phù An An thấy vậy, vội vàng đưa cho anh chiếc túi cầm tay nóng hổi mang từ trong nhà ra, còn có một chiếc cốc giữ nhiệt, nước trong đó chỉ hơi nóng, vừa đủ ấm để uống.

Tô Sầm nhận lấy và khẽ mỉm cười với Phù An An. Suy bụng ta ra bụng người. Đây là lý do quan trọng khiến anh luôn sẵn lòng coi cô như em gái ruột của mình.

Giữa tiểu khu biệt thự có một quảng trường nhỏ hình tròn, có đài cao treo quốc kỳ, đứng trên đó có thể nhìn bao quát tất cả mọi người bên dưới.

Phù An An nhìn sơ qua một vòng những người ở bên dưới, có khá nhiều người sống sót trong tiểu khu, có lẽ khoảng một trăm người.

Trong gió lạnh mùa đông, Phù An An rùng mình hai cái, sau đó cô vặn chiếc loa lớn trong tay. Là cái loại loa lớn dùng để thông báo khắp hang cùng ngỏ hẻm kia.

“Các vị các hương thân, trời đang rất là lạnh nên mọi người hãy yên lặng một chút. Nhanh hành động, quyết định nhanh, ở đây trì hoãn hơn mười phút, mọi người không cảm thấy lạnh sao?"

Nghe được trên đài nói chuyện, hàng xóm mấy ngày không gặp đang định nói chuyện đều yên tĩnh lại, nhìn về phía cô gái nhỏ đứng ở dưới cờ.

Quả nhiên tất cả mọi người đều sợ lạnh. Thấy vậy, Phù An An nói về mục đích lần này của bọn họ. Bắt đầu bằng cách kể câu chuyện những người đàn ông đã đột nhập vào nhà của Mẹ Tôn Chí Bằng. Sau đó nói về tình hình khẩn cấp bên ngoài bây giờ và nói với họ rằng tiểu khu bây giờ chính là một cục mỡ béo treo trước miệng mèo.

Cuối cùng, cô bắt đầu nói về kế hoạch của mình và cô hy vọng rằng mọi người trong toàn tiểu khu có thể đoàn kết lại. Từ cách phân bố và cấu trúc, toàn bộ khu biệt thự nhà gỗ thực sự là một địa hình tương đối dễ thủ khó công.

Nơi cao nhất ở đây là một nhà hàng. Tổng cộng có sáu tầng. Tòa nhà đó đã đổ nát sau khi bị mưa đá tấn công, nhưng tầng trên cùng có tầm nhìn rộng, mọi người có thể nhìn thấy các tình huống trái phải gần đó. Nơi đó hoàn toàn có thể làm một trạm canh gác của tiểu khu. Sau đó, trên một số con đường nhất định đi vào tiểu khu, họ có thể sử dụng các vật phẩm và gạch bỏ đi để tạo ra một số rào chắn và cạm bẫy để ngăn người ngoài tấn công.

Còn có việc quan trọng nhất ở đây là đoàn kết lại. Mọi người nên xoắn chặt vào nhau như một sợi dây, bất cứ khi nào có người ngoài đột nhập vào, bất kể số lượng bao nhiêu, họ phải đứng ở một mặt trận thống nhất và đánh đuổi những kẻ xâm phạm.

0.13435 sec| 2393.086 kb