Editor: Trâm Rừng
Mọi người đã quá quen thuộc với nhau cần gì phải chú ý hình tượng nữa. Ngay khi Phù An An định nói điều này, tiếng chiêng bên ngoài đột nhiên vang lên.
Keng keng keng keng, khẩn trương vô cùng. Nghe được âm thanh, từng nhà trong tiểu khu đều chạy đến.
Bây giờ bên ngoài tiểu khu. Trên đại lộ ở phía tây bắc, một nhóm lớn người đã tụ tập. Đại khái ước chừng có sáu bảy mươi người, đều là người trẻ tuổi, phần lớn đều là đàn ông.
Phù An An đứng ở trên lầu đánh giá bọn hắn. Những người này có rất ít người mặc áo bông . Phần lớn bọn họ đều mặc trên người quần áo mùa thu hoặc quần áo mùa hè cùng với quấn chăn bông, chăn lông không biết lấy được từ chỗ nào.
Dù sao chỉ cần là mảnh vải che thân, bọn họ đều đem che lên người, nhìn vào những người dân tiểu khu đang ở bên trong rào chắn với ánh mắt xanh lè như những con sói đói.
Không dễ đối phó. Từ cái nhìn đầu tiên thì Phù An An đã đi đến kết luận này. Tục ngữ có câu, kẻ đi giày sợ kẻ đi chân không, kẻ đi chân không sợ kẻ liều mạng, bọn người này không giống với những tên lưu manh trước đây, có thể đây là một trận chiến khó khăn.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc. Chẳng mấy chốc đã có một lớp tuyết mỏng. Nhiệt độ bên ngoài lạnh đến mức khi mọi người đứng bên ngoài một lúc, trên lông mày của họ có thể đống một lớp băng mỏng.
Và tình hình tại hiện trường căng thẳng đến mức tưởng chừng như một thùng thuốc nổ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Những người trong tiểu khu nắm chặt xẻng, mỏ lết, dao làm bếp và đinh ghim trong tay, nhìn những người bên ngoài hồi hộp chờ đợi. Cho đến khi một người đàn ông mặc đồ đẹp nhất còn trùm chăn trong đám cướp hét lên.
Người đứng bên cạnh hắn lập tức xông đi lên. Trèo qua bức tường chướng ngại vật cao hai mét, lao vào trong như một con chó vồ mồi.
Phanh! Người phía trước giẫm lên không trung, cùng mười mấy người đi đầu tiên đã rơi vào hố sâu được đào sẵn. Bên trong cắm rất nhiều kính vỡ cùng với những bê tông cốt théo sắt bén được tìm thấy trong những ngôi nhà đổ nát. Bọn hắn không có chút phòng bị nào rơi vào, từ bên dưới hố sâu truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ. Càng ngày càng có nhiều người vòng qua được hố to xông về phía bọn họ
“Chuẩn bị, chuẩn bị!” Cư dân đứng bên ngoài la hét về phía các tòa nhà ở hai bên.
Tầng trên là những người già và phụ nữ, họ cầm những chiếc chậu lớn trên tay, đổ nước nóng và lạnh xuống bên dưới. Cho dù đó là nước nóng hay nước lạnh, nó sẽ đóng băng ngay lập tức. Trời đã lạnh, nhưng khi những chậu nước được dội xuống, những người bị tạt thẳng vào lạnh người đến mức răng run lên cầm cập.
Ngoài ra còn có nhiều loại gạch và vật nặng rơi xuống, không nên coi thường sức lực của các cụ già và phụ nữ.
--------------------------------------
Giành ưu thế trong hai hiệp đấu liên tiếp, ít nhiều mang lại cho cư dân trong tiểu khu sự tự tin. Lúc này, nhóm cướp bất ngờ chuyển mục tiêu lao về phía nhà dân ở hai bên.
"Ngăn bọn họ lại! Đừng để bọn họ đi lên!" Cư dân dùng các loại công cụ xông lên ngăn cản, hai bên đánh giáp lá cà.
Người trong tiểu khu tuy cơm no áo ấm, nhưng cũng chính vì vậy mà không thể tàn nhẫn như người ngoài, không thể liều lĩnh chiến đấu như vậy.
Nếu không có Phó Ý Chi và Tô Sầm đứng ra chỉ đạo, những cư dân trong tiểu khu có lẽ đã bị ngược đãi đến mức bỏ chạy từ lâu. Ngay khi hai bên đang bế tắc, tiếng chiêng trung tâm lại vang lên.
Đang có thêm những kẻ xâm nhập trên con đường chính ở phía bắc! Bang bang, hai tiếng súng nổ, không khỏi làm cho mọi người sắc mặt biến đổi.
“Có súng! Bọn hắn có súng!” Vốn đang đánh không lại, việc này càng làm cho cư dân trong tiểu khu luống cuống.
“Sợ cái gì mà sợ, chúng ta cũng có súng!” Đột nhiên, một tiếng loa vang rất lớn. Phù An An đem súng ống thu thập lúc trước lấy ra, cùng Phó Ý Chi, Tô Sầm, mỗi người một cái
Bang bang hai phát bắn vào kẻ thù đang lao sang hai bên định vào nhà.
Cư dân đứng gần đó đã choáng váng -- hàng xóm của bọn họ rốt cuộc là ai a?!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo