Editor: Trâm Rừng
Vào ngày thứ mười một của trò chơi, trời vẫn mưa dầm rả rích.
Nhiệt độ không khí hạ xuống, khiến quần áo mọi người mặc trên người từ một kiện đã biến thành hai cái.
Phòng ốc bị huỷ diệt, những người dân không có nhà để về đành phải ngủ qua đêm ở bên ngoài đã sắp chịu không nổi. Chính phủ vội vàng sứt đầu mẻ trán, những cửa hàng cùng với tâm trung mua sắm cũng không mở cửa mà dùng để sắp xếp chỗ ở cho những nạn dân gặp thiên tai nhân họa đến không có nhà để về này.
Đồng thời, công tác cứu hộ các nạn nhân của trận lốc xoáy, đặc biệt là cứu hộ tòa nhà khách sạn vẫn còn 1/3 chưa hoàn thành. Mọi thứ bên ngoài đều đang căng thẳng.
Công việc phục hồi căn nhà của họ gần như đã hoàn thành. Sau khi thay tấm kính cuối cùng, Phù An An liếc nhìn mái nhà, bọn họ cũng sắp sửa xong rồi.
Còn bên trong thì sao? Phù An An mở lò sưởi trong phòng để kiểm tra. Khá lắm! Lá cây, rác thải đổ vào gần như trào ra ngoài, bên trong vẫn còn đọng nước rất sâu. Phù An An mang theo cái xô và cây chổi, bắt đầu dọn dẹp rác bên trong.
Đi ra ngoài với một thùng rác, Phù An An nhìn thấy Tô Sầm đang lái chiếc xe bán tải nhỏ của anh đi ra ngoài.
"Phó ca, Tô ca đi đâu vậy?" Phù An An ngẩng đầu lên nhìn Phó Ý Chi trên mái nhà hỏi.
Phó Ý Chi từ trên cao nhìn cô, ống tay áo xắn lên, mái tóc lòa xòa chải trên trán, cái trán lộ ra khiến anh có vẻ uy nghiêm, "Lấy thêm vật tư sửa chữa, đồ vật không đủ.”
"Ồ ồ." Phù An An gật đầu, đang định hỏi lấy vật tư gì thì trong phòng vang lên một loạt dòng điện ù ù. Nguồn cung cấp điện của hòn đảo đã được khôi phục!
Thấy vậy, Phù An An vội vàng chạy vào phòng, cô chưa kịp làm gì thì ngọn đèn đang sáng đột nhiên vụt tắt. Thời gian kéo dài không có vượt qua 5 giây.
Dường như dòng điện đang nói: “ta giãy dụa một chút.” “Ai nha, mệt mỏi quá, vẫn là thôi đi.”
Phù An An:...... Cao hứng hụt một hồi.
Từ một giờ chiều đến năm giờ, Tô Sầm rời đi bốn tiếng đồng hồ mới trở về. Chiếc xe bán tải nhỏ có khá nhiều vết trầy xước và vết lõm, dường như đã bị ngoại lực phá hoại nghiêm trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phó Ý Chi hỏi.
"Bên ngoài bây giờ có chút hỗn loạn, vừa rồi tôi đi về, bị một đám người muốn cướp xe chặn lại." Tô Sầm trả lời, " nhìn ra được là một tổ chức người chơi mới được thành lập.”
Ngoài ra, anh còn mang về hai tin tức không mấy tốt đẹp --
“Do ảnh hưởng của cơn lốc xoáy, hệ thống điện và đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của đảo đều bị hỏng. Vừa rồi trong quá trình bảo trì, có người bị điện cao áp giật chết khi vừa bật nguồn, hình như đã xảy ra sự cố, từ giờ trở đi, khả năng cao là trò chơi sẽ không còn điện và gas nữa.
Ngoài ra, nguồn cung cấp trong siêu thị gần như đã cạn sạch, chiếc thuyền hàng tiếp tế đáng lẽ đã đến từ ngày hôm qua đã không đến vì cơn lốc xoáy ”.
Cũng may bọn họ đã sớm chuẩn bị những thứ cơ bản, hơn nữa trong tay đều có súng, bản lĩnh mỗi người đều không tệ, cho nên bên ngoài hỗn loạn cũng không phải rất đáng sợ. Nhưng mối nguy hiểm lớn nhất của trò chơi là thiên tai, cái này thì bọn họ không thể chắn chắn điều gì.
"Vì lý do an toàn, nếu không cần thiết, chúng ta hãy cố gắng ở trong nhà."
Phù An An đề nghị: "Bây giờ có hai vấn đề trong trò chơi, thứ nhất là hạ nhiệt và thứ hai là lốc xoáy. Theo dữ liệu tôi ghi lại, vào ngày đầu tiên của trò chơi, nhiệt độ khoảng ba mươi sáu đến ba mươi tám độ. Bây giờ là ngày thứ mười một của trò chơi, nhiệt độ đã giảm còn mười một đến mười bốn độ.
Tôi cảm thấy trò chơi có thể chủ yếu là hạ nhiệt độ, kèm theo mưa lớn, lốc xoáy, sau đó có thể có bão tuyết, tuyết dày tích tụ có thể dễ dàng đè bẹp mái nhà, đi lại sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Chúng ta có nên gia cố lại mái nhà và làm hai chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ bên ngoài không?”
Phù An An nói xong nhìn về phía hai người bọn họ, “Phó Ca Tô ca, các anh cảm thấy thế nào?”
Phó Ý Chi gật gật đầu, “Ừ.”
Tô Sầm hơi kinh ngạc, thì ra khi Tiếu An An nghiêm túc lên lại có suy nghĩ trầm ổn như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo