Editor: Trâm Rừng

Phù An An tìm thấy bóng dáng của Tô Sầm trong đám bụi, "Anh Đại Cường, anh không sao chứ?"

Bốn phía bụi đất mù mịt làm người ta hô hấp khó chịu, mở mắt không ra. Tô Sầm vừa định nói không sao, đột nhiên nghe thấy Phù An An hô to với anh: "Anh Đại Cường, nằm xuống!"

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não. Ngay khi anh ngồi xổm xuống, anh cảm thấy có thứ gì đó bay qua đầu mình. Đỉnh đầu chợt lạnh. Cố mở mắt ra xem, đó là một mảnh tôn gỉ sét. Mặt trên bị nước mưa ăn mòn đến lỗ rỗ nhưng các cạnh sắc bén cực kỳ. Nó bay qua đỉnh đầu của anh cắm vào cây cổ thụ rậm rạp hai người ôm ở trong sân.

Tô Sầm giật mình, vội vàng rời khỏi nơi này, nhanh chóng trở về nhà đóng cửa lại.

Gió đến nhanh và dữ dội.

Phù An An đứng tại lầu ba nhìn thấy rõ ràng bốn phía. Bây giờ đã 11 giờ trưa mà trời tối như tám chín giờ đêm.

Gió thốc vào mặt đến đau nhức, trên con đường cách đó không xa, bụi và tấm ni lông bị gió cuốn lên bay vòng quanh tại chỗ. Từng đoàn từng đoàn càng ngày càng lớn.

Tro bụi cùng với rác rưởi bị gió thổi lên xoay tròn theo quỹ đạo của gió, tạo thành hình phễu lên xuống, nối dần với nhau, rồi dày dần lên và lớn dần.

Lốc xoáy! Phù An An lập tức trừng lớn mắt. “Phó Ca, Tô ca, mau nhìn bên ngoài!”

Không chỉ một cái mà có rất nhiều. Cơn lốc xoáy mảnh mai không ngừng mở rộng, thậm chí hai trong số chúng còn hợp nhất với nhau, tất cả các vật thể xung quanh có khối lượng nhẹ hơn đều bị nó hút đi, mặt đất bắt đầu rung chuyển và còi báo động của phương tiện phát ra tiếng còi chói tai.

Rất đông người dân thường chạy ra xem, thậm chí có người còn đứng ở ngã tư đường ngơ ngác nhìn lốc xoáy ngày càng tới gần.

“Các ngươi đang làm gì? Tránh xa một chút đi!” Mãi cho đến khi ai đó hét lên, tất cả họ mới bắt đầu bỏ chạy.

Một cơn lốc xoáy ban đầu chỉ có thể cuốn lên được lá cây cùng với giấy, tới đá và thân cây, bây giờ sức mạnh của nó có thể cuốn luôn được cả thùng rác, xe cộ, thậm chí là mái nhà ở bên cạnh nó,… Chúng đang lớn lên với một tốc độ rất bất thường.

Ầm ầm! Những tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống. Tiếng còi chói tai vang lên khắp đảo!

Phù An An nhìn về phía trước, có ít nhất 3 cơn lốc xoáy với đường kính gần 50m đang di chuyển nhanh chóng trên đảo. Cây cối và các tòa nhà giống như cây con mới được trồng trên đất nông nghiệp mùa hè, dễ bị phá hủy rồi kéo lên.

Trong số đó có một cơn lốc xoáy lớn nhất đang ở rất gần bọn họ. Gió to như muốn kéo tòa nhà đi, gạch ngói trên mái nhà đã bị cuốn đi từng mảng lớn, mấy cửa sổ vỡ vụn, đồ vật trên bàn rơi xuống đất, đồ sứ cùng với thủy tinh rớt bể nát. Lốc xoáy này còn chưa đến gần mà đã có sức mạnh như thế, nếu như nó ập đến đây,…

"Phù An An, xuống tầng hầm đi!" Tiếng hét của Phó Ý Chi từ dưới lầu đánh thức cô, Phù An An vội vàng chạy xuống lầu.

Hai người gặp nhau trên cầu thang, "Làm gì mà ngẩn người?"

"Ít nhất có ba cơn lốc xoáy lớn, một trong số đó ở gần chúng ta, những cái nhỏ hơn tôi điếm không hết được." Phù An An báo cáo với anh.

“Đã biết.” Phó Ý Chi mím chặt đôi môi mỏng, một tay bế cô lên rồi bước những bước dài xuống lầu.

Lúc này điện đã bị cắt, tầng một đã tối đen như mực. Tô Sầm đang đứng ở tầng dưới gọi đèn pin cho bọn họ, ba người họ nhanh chóng đi vào tầng hầm sau khi đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ.

Phía dưới càng là một mảnh đen kịt. Tô Sầm mò mẫm bật đèn dự phòng, ba người ngồi ở trong phòng.

Tầng hầm cũng được trang bị vật liệu cách nhiệt, tường dày nên hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng âm thanh va chạm nặng nề có thể nghe thấy từ bên ngoài khiến người ta kinh hãi.

0.54980 sec| 2381.883 kb