Editor: Trâm Rừng

Phù An An lúc này đang ở trong phòng điều chỉnh thử sàn sưởi.

Có hai loại sưởi sàn cho cả căn nhà. Lầu ba dùng điện. Tầng thứ nhất và tầng thứ hai được sưởi ấm bằng năng lượng nhiệt được đốt cháy bởi nồi hơi sau khi tu sửa.

Nồi hơi được kết nối với hệ thống sưởi dưới sàn và khi nồi hơi được đốt cháy, quá trình sưởi ấm cửa sàn sưởi sẽ bắt đầu. Rõ ràng, Phó baba có ý tưởng sử dụng điện khi có điện và sử dụng nhiên liệu khi không có điện.

Phù An An bật hệ thống sưởi sàn trên tầng ba. Không bao lâu, trong phòng lập tức trở nên ấm áp, thêm chung quanh vật liệu cách nhiệt, trong phòng rất nhanh trở nên nóng bức, giống như là ở trong phòng tắm hơi. Mồ hôi bắt đầu túa ra.

Phù An An cảm thấy không ổn, vội vàng tắt đi, nhiệt độ thấp nhất chỉ có mười mấy độ, tạm thời không dùng đến.

Lúc này, một giọng nói từ dưới lầu truyền đến đang gọi cô, là Phó Ý Chi.

Hai người lái xe ra ngoài, chỉ còn lại Tô Sầm canh nhà, anh Đại Cường đã hoàn thành bên trong nhà và bắt đầu gia cố bên ngoài ngôi nhà, anh có năng lực và chăm chỉ như một cô gái ốc đồng trong chuyện cổ tích.

Tích tích --Bỗng tiếng còi xe vang lên.

Phù An An dời tầm mắt, nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe tải chặn lại, đường không đủ rộng, bọn họ đang lảo đảo điều chỉnh phương hướng cùng khoảng cách.

“Phó Ca, anh đừng nóng vội, chúng ta có nhiều thời gian.” Phù An An đang ở bên thuyết phục anh. Hội chứng giận lộ là không thể chấp nhận được.

"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi vội vàng?"

Phó Ý Chi quay lại lạnh lùng nhìn cô. Lúc này có người đứng lên trước xe, liếc nhìn xe của họ sau đó chạy thật nhanh. Đây thực sự là một sự hiểu lầm.

Phù An An xoa xoa cái mũi, cười nói: "Anh không có vội là tôi đang vội.” Các phương tiện phía trước cuối cùng cũng loạng choạng, lao về phía xa.

Phó Ý Chi đưa cô đến một nhà kho nhỏ hẻo lánh, xung quanh không có ai, nhà kho nhỏ trông giống như được dựng tạm bợ bằng tôn. Mở cửa nhà kho, bên trong là những thanh gỗ được xếp ngay ngắn.

Vâng, có ba lò sưởi lớn trong nhà, cô gần như quên rằng bọn họ không có nhiều nhiên liệu. Năng lực không gian của Phù An An biến thành một nhà kho trong vài giây, gánh vác trách nhiệm nặng nề là vận chuyển nhiên liệu.

Lái xe đi ngang qua. Có hàng dài người xếp hàng trong các siêu thị, trung tâm mua sắm và các cửa hàng quần áo ven đường. Biết sắp tới nhiệt độ sẽ hạ xuống nên người ra kẻ vào đều mang theo bao lớn bao nhỏ chăn bông cùng quần áo dày.

Phù An An nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng bán thảm. Ông chủ của cửa hàng có để một tấm thảm thật dày, nó trắng tinh, chiều sâu của lớp lông tơ khoảng ba cm, trông mềm mại vô cùng. Nếu nó được trải trên mặt đất trong thời tiết lạnh giá, rồi dùng chân trần giẫm lên nó...Nghĩ thôi cũng đã thấy sảng khoái rồi!

Phù An An bảo Phó Ý Chi dừng xe trước cửa hàng, đi xuống vài phút sau đó nhanh chóng trở lại với một chiếc thảm dày và nặng.

Trên trời lại bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ, trở lại phòng ở, Phù An An đem vật liệu gỗ bên trong không gian bỏ vào lầu một.

Về vật tư, ba người bọn họ tổng cộng thu thập ba lần. Có những thứ này, bọn họ ở trong game hai tháng cũng đủ, thời gian còn lại cũng không cần đi ra ngoài.

Không cần đi ra ngoài thì ở nhà huấn luyện thôi. Trong ba ngày, Phù An An đã có thể sử dụng suy nghĩ của mình để kéo ra cái tiểu nhăn nhúm trong không gian.

Các đồ vật được di chuyển bằng tinh thần lực cũng thay đổi từ cúc áo thành cây bút. Có thể nhìn thấy được sự tiến bộ nhưng có một số tác dụng phụ, ngày nào cũng bị đau đầu, Phù An An xoa xoa thái dương, mở tủ lạnh xem bữa trưa ăn gì.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Phù An An thoáng thấy một bóng đen lớn từ phía trước cửa sổ rơi xuống, đập mạnh vào sân, phát ra một tiếng động lớn.

Đồ vật gì? Anh Đại Cường vẫn ở trong sân!

Phù An An vội vàng đi ra ngoài. Đột nhiên bên ngoài nổi lên một trận gió giật một tấm biển quảng cáo lớn xuống làm bụi bay mù mịt.

1.45965 sec| 2392.984 kb