Editor: Trâm Rừng
Cô liếc nhìn nhiệt kế trong phòng.
Khá lắm! Nhiệt độ hôm qua là 28 độ nhưng hôm nay chỉ còn 18 độ. Chiếc tay áo ngắn cũn cỡn trên người cô đã không còn sức chống cự với cái lạnh vì vậy Phù An An đã mặc một chiếc áo khoác dài và quần dài.
---------------------------------------------
Bây giờ là bảy giờ sáng.
Anh Đại Cường siêng năng đã làm việc ở tầng dưới.
Nhìn anh chắc làm thời gian đã lâu, cả người đầy mồ hôi, chiếc áo anh đang mặc hằng lên những cơ bắp mạnh mẽ. Mỹ nam xinh đẹp toàn thân đều là cơ bắp… Nghĩ đến anh Đại Cường tự định vị cho anh, Phù An An rất muốn cười một chút.
Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó ở phía sau mình. Để cho người ta có chút khẩn trương. Phù An An dừng một chút, sau đó bình tĩnh quay mặt đi cúi đầu nhìn điện thoại.
Ừ đúng, nên làm điểm tâm sáng rồi!
Phù An An dường như tùy ý quay đầu lại dường như cũng vô tình nhìn thấy Phó Ý Chi, “Ai, Phó Ca cũng thức dậy rồi hả!” Vẻ kinh ngạc trên mặt cô thể hiện vừa phải, "Tôi chuẩn bị làm bữa sáng, anh muốn ăn cái gì?"
“Tùy tiện.” Phó Ý Chi thờ ơ liếc nhìn cô, đó vẫn là một ngày đẹp trai không thích nói nhiều.
“Được rồi!” Phù An An lĩnh mệnh, trơn tru rời đi.
Đi vào bếp chiên ba quả trứng, sau đó đập nát đậu nành đã ngâm tối hôm qua, lọc lấy nước, nấu sữa đậu nành. Ngay sau đó, cắt bột đã nhồi tốt thành từng miếng nhỏ, hấp chín và chiên vài cái bánh quẩy.
Bữa sáng đơn giản đã sẵn sàng, Phù An An bảo họ quay lại ăn cơm. Nếu như là bình thường, Tô Sầm nhất định sẽ khen ngợi Phù An An một chút, trong hiện thực có bao giờ anh được hưởng qua đồ ăn cô tự mình nấu đâu. Sau đó có thể tiện thể yêu cầu luôn thức ăn của buổi trưa.
Nhưng ngày hôm qua sau khi được Phó Ý Chi sửa chữa, anh cũng không dám nữa. Ngay cả việc ăn uống cũng trở nên khá cứng nhắc.
Phù An An nhìn Tô Sầm đang im lặng, "Anh Tô, anh có muốn thêm sữa đậu nành không?"
"Không, không, tôi no rồi." Tô Sầm vội vàng xua tay, cắn hai miếng bánh quẩy trong tay rồi cầm dụng cụ đi xuống lầu.
Phù An An nhìn xem Tô Sầm—anh ấy không thích hợp, anh ấy có cái gì đó rất không đúng! Phó ca đã làm gì anh ấy?
Phù An An nhìn sang. Phó baba lau tay bằng khăn giấy, cho dù anh đang ăn bít tết hay bánh quẩy thì trông anh vẫn đẹp trai như mọi khi.
“Nhìn đủ chưa.” Giọng nói lạnh lùng cắt ngang việc nhìn trộm của Phù An An.
Nghe vậy, cô chuyển ánh mắt sang chỗ khác, rồi bắt đầu nói bóng gió: "Phó ca, anh... anh có cảm thấy mấy ngày nay Tô anh quá chăm chỉ không?"
“Có hai tầng cách nhiệt cần được lắp đặt. Cậu ta không chăm chỉ, cô đến làm hay sao?"
Nghe vậy, Phù An An lập tức im lặng. Cô cũng có giúp một tay nhưng công việc quan trọng vẫn phụ thuộc vào Anh Đại Cường.
Anh Đại Cường thực sự không phải là một mỹ nam Hoa Trạch bình thường, mà là một loại Hoa Trạch lão ngưu gân cốt cường tráng, một người có thể địch nổi một đội trang trí.
Những gì cô có thể làm mỗi ngày chỉ là những công việc lặt vặt, sau đó làm một số thức ăn bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể cho Anh Đại Cường. Thiết kế nhân vật ban đầu của Đại Cường và ngoại hình hiện tại của anh ấy đã có sự khác biệt quá lớn rồi.
Trò chơi ngày thứ bảy,
Sau ba ngày làm việc cật lực, chỉ còn hai phòng trong ngôi biệt thự ba tầng không có lớp cách nhiệt thích hợp.
Thời tiết bên ngoài mấy ngày nay không được tốt lắm, kể từ ngày thứ năm, cô đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa.
Nhiệt độ mỗi ngày giảm một, hai độ khiến người dân đều phải mặc dày hơn, trong hai ngày qua, khắp các trung tâm thương mại đều bày bán áo mưa hoặc quần áo ấm.
Cư dân của hòn đảo nhỏ bước ra khỏi siêu thị với bộ quần áo được mua với giá cao, đứng ở cửa, mở ô và nhìn bầu trời bên ngoài. Là một hòn đảo nhỏ với khí hậu nhiệt đới quanh năm, họ chưa bao giờ gặp loại thời tiết kỳ lạ như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo