Editor: Trâm Rừng

Phù An An thanh âm càng ngày càng nhỏ, dù sao cô cũng là một thân tội đồ còn chưa sửa sai xong mà lại bắt đầu cầu xin cho người khác.

Xong. Sau những gì xảy ra ngày hôm nay, cô không biết anh Đại Cường sẽ đau khổ như thế nào. Có lẽ sau này cô sẽ không thể chơi với anh Đại Cường nữa.

Phù An An ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn Phó Ý Chi, "Ngày thường, ngoại trừ anh, anh Đại Cường bọn họ đều đối xử với tôi rất tốt, giống như anh trai của tôi. Hơn nữa bọ họ đối với anh là trung thành tuyệt đối. Phó ca…”

Trong phòng an tĩnh ngắn ngủi nửa phút. Dưới cái nhìn đáng thương của Phù An An, Phó Ý Chi cụp mắt nhìn đi chỗ khác, cuối cùng mở cái miệng vàng, “đi, theo tôi đi xuống dưới một chuyến.” Điều này có nghĩa là vấn đề đã được bỏ qua!

“Vâng!” Phù An An đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, đi theo sau lưng Phó Ý Chi xuống lầu.

Họ đã đi đến nhà để xe dưới tầng hầm. Phó Ý Chi mở cốp xe, để lộ chiếc túi màu đen bên trong. Tất cả đều là súng ống. Bốn khẩu súng lục, hai khẩu súng trường, sáu bảy trăm viên đạn.

So với hai khẩu súng lục với 80 viên đạn mà anh Đại Cường đã phải trải qua vô vàn khó khăn vào ngày hôm kia, có vẻ như Phó Ý Chi giống đi bán sỉ vậy.

“Tất cả chỗ này đều mới được anh lấy lúc nãy hả?” Phù An An đưa tay chạm sờ sờ, nhớ tới lúc nãy trong bữa tiệc bể bơi đã nhìn thấy Phó baba nói chuyện với một người đàn ông đầu hói.

"Bằng không? Tôi cũng giống như cô, đến tham gia mở tiệc?" Nhận được lời châm chọc của Phó Ý Chi, Phù An An lập tức im lặng, nhanh chóng thu vũ khí rồi quay trở lại.

Ngoài trời vẫn còn sấm chớp, hạt mưa to rơi xuống đất cùng với trước cửa sổ, cây cối đung đưa trong gió mạnh. Khi bọn họ đi qua đại sảnh khách sạn, bên trong náo nhiệt hẳn lên, ngoại trừ du khách trở về, còn có một nhóm lớn người qua đường trú mưa.

Phù An An liếc mắt nhìn bọn họ, tiếp đó cẩn thận đi sau Phó Ý Chi cùng lên lầu. Cả hai bước vào thang máy và nhấn nút ở tầng trên cùng. Thang máy từ từ đi lên, đột nhiên trên đầu có tiếng sấm nổ vang, trong thang máy đột nhiên chuyển sang màu đen, Phù An An sợ hết hồn.

May mắn thay, điện đã được khôi phục nhanh chóng. "Thật xin lỗi, vừa rồi điện áp có vấn đề, quý khách trong thang máy không có sao chứ?" Giọng nói của bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn phát ra từ thiết bị truyền âm bên cạnh.

Lấy lại ánh sáng khiến Phù An An bình tĩnh lại, "Không, không sao."

"Vận hành loại thiết bị này, các ngươi kiểm tra nó bao lâu một lần.” Phó Ý Chi nhìn vào camera trong thang máy, "Các bộ phận bảo trì và an ninh của khách sạn đã từ chức chưa?"

“Xin lỗi, thật lòng xin lỗi!” Nghe vậy, người truyền âm lắp bắp xin lỗi hết lần này đến lần khác, uy nghiêm của Phó baba làm cho ai cũng khẩn trương.

Đinh -- cửa thang máy mở.

Phó Ý Chi đi về phía trước, Phù An An cảm thấy mình bị kéo mạnh. Nhìn xuống, cô chợt nhìn thấy bàn tay lợn muối của mình đang nắm chặt Phó baba.

Phù An An:...... Lặng lẽ buông tay, cô liếc nhìn phản ứng của Phó Ý Chi.

Còn tốt. Không có phản ứng gì. Phù An An đút tay vào túi như không có chuyện gì xảy ra: "Phó ca, trời cũng đã khuya, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, ngủ ngon ~" Nói xong, cô cúi đầu lủi thủi về phòng riêng, đóng cửa lại, tiêu hóa lại chuyện hôm nay.

Mặc dù Phó ca luôn tiếng sấm to mưa nhỏ, nói năng chua ngoa nhưng trái tim đậu hủ, nhưng vừa rồi thực sự có chút đáng sợ.

Nhưng mà cô cũng không đúng. Trò chơi là vấn đề sinh tử, cô không nên kiêu ngạo hay bất cẩn bất cứ lúc nào. Cô thật sự không nên làm những việc như là chạy tới bữa tiệc bể bơi vào lúc này. Phù An An âm thầm cảnh tỉnh bản thân.

Một bên khác. Bên trong căn phòng của Tô Sầm. Ở phía bên trong của chiếc giường lớn, đứng ở một góc khuất vô hình của cánh cửa, có một đống băng ghế gỗ bị đập nát cùng với thủy tinh, gốm vỡ.

0.93871 sec| 2387.055 kb