Editor: Trâm Rừng

Sau khi Phù An An đọc xong, cô rụt rè liếc nhìn Phó Ý Chi, thấy anh không trả lời vì vậy cô nhìn xung quanh.

Lấy một cành cây của chậu cây trong phòng? Cành cây này cũng quá mỏng manh rồi, đánh một cái liền gãy, cái này sẽ không quá thành khẩn. Hay lấy thanh treo quần áo? Không được, nó quá lớn.

Cuối cùng, Phù An An tìm thấy móc áo từ tủ quần áo. Tự tay cô đưa nó giao cho Phó Ý Chi, tiếp đó đưa bàn tay ra, “Phó, Phó Ca, tôi chịu đòn nhận tội.”

Phó Ý Chi giữ móc treo áo với khuôn mặt lạnh lùng, dưới ánh mắt của Phù An An, ngón tay mảnh khảnh của anh hơi dùng lực.

Cạch một tiếng. Chiếc móc áo chắc chắn bị kéo đến đứt mối hàn, chiếc móc áo bị cong được kéo thẳng lại trong tay anh.

Phù An An nhìn xem ngừng thở.

Xong. Cái đánh này chắc chắn là đau lắm!

“Chịu đòn nhận tội phải không?” Phó Ý Chi đưa tay ra nhéo đầu ngón tay của cô, mặt khác chiếc móc áo lắc lư lên xuống mang theo tiếng vù vù của không khí bị xuyên qua.

Tiếp đó, ba! Chiếc móc áo dài bị biến dạng va vào chiếc bàn thấp bên cạnh, mặt bàn bị lõm những vết nứt sâu, móc treo quần áo lập tức bị bẻ cong chín mươi độ.

Aaaaa! Cô có thể sống sót sau cú đánh này không? Cách nhận lỗi của Trương Viện Viện không phù hợp với cô chút nào!

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, miệng xẹp xuống, đôi mắt đỏ hoe, “Phó Ca, anh đừng dọa tôi! Tôi sợ lắm!" Cô thừa nhận mình hèn nhát!

“Biết sợ?” Phó Ý Chi ánh mắt rốt cục thay đổi, anh dùng sức nắm đầu ngón tay của cô, "Cô có biết hôm nay gặp cô ở nơi đó, tôi đã thất vọng cỡ nào không?"

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không đến đó nữa."

Phù An An vội vàng giải thích nói: "Tôi lúc ấy thật sự không có ý nghĩ gì khác, chỉ là muốn đi xem một chút."

"Xem một chút? Cô có biết đó là ở đâu không? Những người đàn ông xung quanh cô, bọn họ đang nghĩ gì không?"

Phó Ý Chi ánh mắt lạnh lùng, nắm tay cô kéo cả người cô về phía trước, Phù An An đột nhiên vọt tới, trực tiếp ngồi ở trên đùi của Phó Ý Chi.

Cô vừa định đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn của Phó Ý Chi đã giữ cô lại. Thô lỗ kéo áo cô, duỗi tay đi vào sờ lên cái eo mảnh mai của Phù An An. Lần mò mò một chút cái rốn rồi dùng lức siết cái eo nhỏ của cô.

Phù An An hô hấp bị trì trệ, kinh hãi nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt đen phẳng lặng không gợn sóng của Phó Ý Chi, như thể một cái liếc mắt có thể khiến người ta rơi xuống vực sâu, "Nếu như cô không biết, hiện tại tôi có thể nói cho cô biết."

Sự đụng chạm có phần ngứa ngáy này khiến Phù An An nhớ đến tình cảnh trong Thị trấn tình yêu, nơi cô bị hương thơm trên người của Phó Ý Chi mê hoặc suýt chút nữa đã ăn luôn Phó baba.

Trong nháy mắt cả da đầu tê dại! Phù An An hoảng sợ lăn ra khỏi người Phó Ý Chi. "Hiểu rồi, hiểu rồi! Phó ca ca, ngoại trừ anh cùng Tô ca, bất luận kẻ nào dám tới gần tôi trong vòng ba bước, tôi, tôi sẽ giết hắn!"

"Tô Sầm và những người khác cũng không thể." Phó Ý Chi lạnh lùng bổ sung một câu. ( editor: cha này ghen kinh khủng)

"Tô ca cũng không được sao?"

Phó Ý Chi cau mày, "Cô vẫn muốn cậu ta đưa cô đến những nơi như vậy?"

"Không, tôi không muốn." Phù An An vội vàng phủ nhận, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng nhìn thấy Phó Ý Chi nhìn thẳng vào cô mà không có bất kỳ sự né tránh nào, một chút nghi ngờ không thể giải thích được của Phù An An đã biến mất. Phó baba của cô là một thần tiên tốt, đang vì cô mà tan nát cả trái tim của cha già. Phù An An cảm giác rất áy náy,

"Phó ca, tôi thành thật nhận lỗi! Tôi hứa sẽ không bao giờ đến nơi như vậy nữa." Nhìn thấy dáng vẻ ngay thẳng thành thật của cô, sắc mặt Phó Ý Chi cuối cùng cũng dịu đi một chút.

"Còn có, còn có Tô ca..."Phù An An nhớ lại tiếng động lạ và biểu hiện kỳ quái của Tô Sầm lúc nãy khi cô bước vào phòng, "Tô ca dẫn tôi đi chỗ đó bởi vì nhìn thấy tôi còn nhỏ tuổi chưa trải việc đời, lo lắng tôi sẽ bị người có ác ý lừa gạt đi, đến đó anh ấy đã chỉ từng loại người để cho tôi xem và học hỏi. Anh ấy có ý tốt. Anh, anh, … anh đừng trừng phạt anh ấy có được không.”

0.77894 sec| 2413.297 kb