- Trước khi tra ra chân tướng thì tất cả đều chưa có kết luận.
Người đàn ông đỗ xe ven đường, tầm mắt nhìn về phía trước, không hề quay đầu nhìn Nam Mộc.
- Sư phụ, ý anh nói, có thể là bắt chước thủ pháp gây án?
Con ngươi sáng ngời của Nam Mộc giờ đen thùi như bị người ta phủ một tầng bóng ma u ám, sau đó lắc đầu.
– Án mạng năm đó có rất nhiều chi tiết không lộ ra ngoài, nếu là bắt chước thủ pháp, tỷ lệ khả năng hung thủ chọn bài tarot là cực nhỏ.
Bốn năm trước, án mạng liên hoàn ác mộng của thành phố Nam Giang, giống như ác mộng đạt tới cảnh giới.
Năm đó, kiểu chết của nạn nhân không giống nhau hoàn toàn, nhưng mỗi người trong miệng đều có một lá bài trot.
Không vân tay, không DNA, ở hiện trường, hung thủ cũng không để lại manh mối nào.
Tổ chuyên án lúc đó cuối cùng cũng có tiến triển, nhưng khi muốn triển khai hành động vây bắt, lại xảy ra một chuyện bi thảm ngoài ý muốn.
Ngay sau đó, hung thủ mai danh ẩn tích.
Đã 4 năm dài, án mạng này, càng giống như một vùng cấm, không ai đi vào.
Năm đó, cũng vì án tử này, mà kinh mạch quan trọng của thành phố Giang Nam bị huỷ, đó là một người cảnh sát được truyền kì.
Người đàn ông đó, 23 tuổi trở thành truyền kì trong giới cảnh sát, 27 tuổi, từ trên cao rớt xuống, từ đó về sau, không ai đề cập tới tên anh ta nữa.
Truyền kỳ về anh, đại khái không chỉ nhờ thành công của anh, mà còn nhờ cả vào phương thức bị huỷ hoại, cũng vô cùng oanh liệt.
Nam Mộc nhìn ngón tay đang đặt trên vô lăng của người đàn ông, hơi ngưng lại, bắt đầu chải lại tóc, không thèm nhắc lại.
Vừa rồi cô nói với Lục Kì, án mạng năm đó, có rất nhiều chi tiết không công khai, cho nên, nếu là bắt chước thủ pháp, không chắc đã có khả năng chọn bài tarot, cũng không nên biết, bài này được cho vào sau khi người chết. cho vào miệng người chết.
Chi tiết đó, cô không hẳn là rõ.
*
Sau khi Nam Mộc và Lục Kì rời khỏi đội Hình Cảnh, xe Audi màu trắng cứ bình bình đi về phía trước, Nam Mộc ngồi trong xe, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, những giây kế tiếp, cả hai người đều không nói gì, mãi tới khi thấy cảnh sắc trước mắt ngày càng quen thuộc, cô không nhịn được, hỏi:
- Đây là đường vào nhà lão Nguyễn…
Lục Kì không trả lời, nhìn thằng phía trước, cũng không dừng xe.
Tới khi xe Audi màu trắng dừng lại ở trước cửa tiểu khu, người đàn ông mới thản nhiên nói:
- Em thân quen với Thiệu Lăng, dùng trực giác và kinh nghiệm của em, giúp cậu ta tìm ra chân tướng.
Nam Mộc ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã lái xe tới bên ngoài toà nhà này, phía sau anh, bóng cây lay động, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rơi xuống khuôn mặt tuấn tú xuất chúng của anh, làm sự lạnh lẽo trên mặt anh vơi đi mấy phần.
Nam Mộc sửng sốt một lát, cuối cùng đẩy cửa xe ra.
Phẫn nộ, bi thương, khổ sở.
Những cảm xúc đó, Lục Kì cũng có, hơn nữa, không ít hơn cô.
Nhưng, cô trốn tránh, anh đối mặt, rất khác nhau.
Giây phút bước vào phòng khách, Nam Mộc như có thể ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, đánh thẳng vào mũi, đặc tới nỗi làm cô không thở nổi.
Cô đứng giữa phòng khách, mắt nhắm lại.
Đại não có một khoảng trống, trước mắt hiện ra một tầng ánh sáng bạc, sau đó, cô chậm rãi nói:
- Buổi tối có người đến gõ cửa nhà tôi, tôi mở cửa, hoá ra là người quen của tôi, chính vì thế tôi mời hắn vào nhà, pha hai chén trà, nhưng hai chúng tôi tán gẫu rất hăng hái, không ai uống trà…
- Thời gian người kia ở lại chắc chắn không dài, nếu quá lâu, tiếp tục tán gẫu hăng hái, thì không có cớ gì mà không có người đụng vào hai chén trà này.
Đội Hình trinh tiến hành thu thấp vân tay trên tách trà, nếu nói hai người uống trà hoặc một người uống, hung thủ nhất ssinhj sẽ lau sạch chén trà mình uống, nhưng hai chén đều có vân tay của Nguyễn Thiệu Lăng, mà không có vân tay ai khác, chứng tỏ hung thủ không uống trà.
Hung thủ ở lại không lâu, nên, hắn chắc hẳn là đến tiểu khu khoảng trước sau 7h.
- Chúng tôi hàn huyên một lúc, hắn nói phải đi, tôi liền tiễn hắn ra cửa…
Không đúng, Nam Mộc nhíu nhíu mày.
Hung thủ hẳn là đánh bất ngờ Nguyễn Thiệu Lăng từ phía sau, nhưng Nguyễn Thiệu Lăng muốn tiễn khách, không thể đưa lưng về phía đối phương.
Người thường cũng không có khuynh hướng quay lưng về phía người khác, trừ phi Nguyễn Thiệu Lăng rất thân thuộc với người này, cũng rất tin tưởng hắn.
Thủ pháp hung thủ sạch sẽ lưu loát, không tra tấn Nguyễn Thiệu lăng, cũng không có dấu hiệu vượt quá giới hạn khi giết.
Quen với Nguyễn Thiệu Lăng, lại là người đàn ông mà anh ta tin tưởng, nhưng lại ra tay giết Nguyễn Thiệu lăng, nếu người đàn ông này có liên can tới vụ án bốn năm trước, người như vậy, rốt cuộc là ai?
Nam Mộc châm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn thẳng mắt Lục Kì.
Giống như anh đã giữ tư thế này rất lâu, cứ vậy mà nhìn cô.
Lại giống như, chỉ là ảo giác của cô.
Nam Mộc quay đầu, nhín quanh bốn phía, đêm qua, Nguyễn Thiệu lăng bị ngộ hại trong chính căn phòng này.
Cảnh tượng trước mắt, như bị bịt kín một tầng sương mù, có chút mơ hồ.
Chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, làm cho Nam Mộc chợt bừng tỉnh, cô hơi run, sau đó nhìn Lục Kì.
- Giờ chúng ta phải về.
- Sao vậy?
Lục Kì cất điện thoại:
- Lão Thẩm có phát hiện mới, về trước đã.
*
Trở lại đội HìnhCảnh, từ xa xa, Nam Mộc đã thấy 3 người Vương Toàn Dập, Hình Lệ và Thẩm Toàn châu đầu vào nhau.
- Đội trưởng Lục, Tiểu mộc đầu.
Vương toàn Dập nghe tiếng bước chân từ ngoài vào, ngẩng đầu.
– Tôi đi điểu tra tình hình kinh tế của lão Nguyễn, không có gì lạ.
- Tôi với Thẩm ca tới tìm em trai lão Nguyễn, em trai anh ấy đang chơi trò chơi điện tử, bình thường toàn vùi đầu và đánh game, không gặp lão Nguyễn, cũng không cung cấp manh mối gì, chỉ là, Thẩm ca có phát hiện mới.
- Thẩm Toàn cúi đầu, hé ra lá bài đang đùa nghịch trong tay, hoàn toàn không vui đùa như ngày thường.
Nam Mộc im lặng nhìn lá bài không ngừng cuộn lại trong tay Thẩm Toàn:
- Chú Thần Côn, lá bài này, có cách giải thích mặt phải và mặc trái gì không?
Một lát sau, Thẩm Toàn mới lắc đầu:
- Lá bài này có vấn đề, nhưng không ở đây.
Trong lúc nói chuyện, anh lật cổ tay, lá bài tarot trong tay quay vòng 180 độ.
Sau đó Thẩm Toàn chỉ tay vào ngôi sao năm cánh trên lá bài tarot.
- Xem ngôi sao này, một ngôi sao có thể đảo chiều năm cánh, đảo chiều năm cánh là một cách nói tượng trưng, tượng trưng cho ma vương, dấu hiệu điển hình của ma giáo, cũng là một ngôi sao 5 cánh nhọn.
- Nếu tượng trưng cho ma, rộng ra không phải là cái chết sao…
Nam Mộc theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Kì.
Lần thứ hai, cả phòng rơi vào im lặng.
Im lặng như vậy, không biết kéo dài bao lâu, cuối cùng Lục Kì lên tiếng.
- Tiểu Vương, tìm bản đồ thành phố Nam Giang ra đây.
- Bản đồ?
Vương Toàn Dập có chút ngây người, không đoán được ý của Lục Kì, nhưng động tác tay lại nhanh lẹ, rất nhanh, trên màn hình xuất hiện bản đồ toàn bộ thành phố Giang Nam.
- Phóng to bản đồ.
Tay Lục Kì chỉ vào một vị trí trên màn hình.
Vương Toàn Dập mặt biến sắc, theo lời Lục Kì mà làm.
Mắt Nam Mộc còn dừng lại tại điểm Lục Kì vừa chỉ, có chút đăm chiêu.
Cô đi qua đó, ngón trỏ phải lướt qua một chỗ gần trạm tàu điện ngầm, tạm dừng hai giây, chỉ một chỗ nữa.
Cuối cùng, những người còn lại đã hiểu ý Nam Mộc và Lục Kì.
Chỗ Lục Kì chỉ, là nhà Nguyễn Thiệu Lăng.
Hai chỗ Nam Mộc chỉ, một chỗ là khách sạn nơi Đồng Sanh bị giết, cạnh trạm tàu điẹn ngầm; một chỗ khác, là nhà trọ nơi Trần Viện bị giết.
Vừa rồi, Thẩm Toàn đảo ngược lá bài, nói ngôi sao năm cánh đổi chiểu là tượng trưng cho ma vương, phản ứng đầu tiên của Nam Mộc là nghĩ tới một chuyện khác, không phải dùng 5 mũi nhọn để định vị.
Nhưng khi thấy Lục Kì bảo Vương Toàn Dập lấy bản đồ thành phố Nam Giang, ngoài ra còn chỉ chỗ đầu tiên, cô đã hiểu ý của Lục kì.
Trước khi án mạng của Tống Nam chấm dứt, cô đã thấy ở bức tranh cuối cùng, có một lá bài tarot, chính vì thế, án mạng của Tống Nam, với chuyện lần này không khỏi có liên quan.
- Giờ đã có 3 điểm, điểm thứ 4 ở đâu.
Vương Toàn Dập lấy tay cọ qua cọ lại cằm, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình.
----------------
Dịch: Mạn
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo