Khoảng khắc Nam Mộc lên sân thượng, vừa lúc nhìn thấy tay trái của Tống Nam máu tươi đầm đìa đang dùng sức, mạnh mẽ cầm tóc của Lý Tinh kéo về phía sau, tay kia cầm dao, gắt gao đặt trên cổ của Lý Tinh.

Màu đỏ chói mắt, từ trên da thịt từ từ chảy ra.

Đầu của Lý Tinh bị ép ngửa ra sau, toàn thân run rẩy giống như cái sàng, nhưng không có chút năng lực giãy dụa.

- Tống Nam, bỏ dao xuống.

Nam Mộc lưu loát rút súng lục bên hông, chỉ thẳng vào Tống Nam.

Động tác của Tống Nam dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Mộc.

Đó là một đôi mắt tuyệt vọng.

Không có sức sống, không có thần thái.

Chỉ là không cách nào phát tiết sự thống khổ cùng tức giận, còn có gần như sụp đổ điên cuồng.

- Tống Nam, bỏ dao xuống.

Nam Mộc lại lặp lại lời nói vừa rồi.

- Tôi chẳng hề muốn tổn hại cô.

Dao trên cỗ của Lý Tinh, đã muốn hãm ngày càng sâu, máu nồng đặc hội tụ thành một đường, theo lưỡi dao rơi xuống dưới.

Nam Mộc dư quang thoáng nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Tinh, con ngươi trầm xuống.

Lý Tinh không có nhiều thời gian rồi.

- Cô ta đáng chết, nếu không phải bởi vì cô ta ở bên ngoài yêu đương vụng trộm, Tống Lâm sẽ không chết!

- Cô ta đáng chết, các cô đều đáng chết!

Ý nghĩ kiềm nén ở chỗ sâu nhất của trí nhớ trong nháy mắt tuôn ra, tràn đầy trong đại não của Tống Nam.

Trên gương mặt dữ tợn của người phụ nữ, biểu cảm gần như điên khùng.

Tống Nam, Tống Lâm.

Là chị em.

Mẹ ruột của Tống Nam vụm trộm, làm cho gia đình tan rã, đau khổ thời thơ ấu, đã bóp méo Tống Nam.

Trong đầu sau khi hiện lên ý nghĩ này, Nam Mộc ra một quyết định.

Giây tiếp theo, tay bị thương của cô chậm rãi buông xuống, sau đó đem súng lục thu về.

- Tống Nam, cô nhìn cô ta, cô ta là Lý Tinh, cô ta là người vô tội.

Hai tay trống rỗng của Nam Mộc giơ lên, ra hiệu mình không phải uy hiếp.

- Cô và cô ta cùng nhau làm việc, nên biết, cô ta bình thường rất chu đáo, rất tốt bụng.

Trong quá trình nói chuyện, Nam Mộc chậm rãi bước đến vị trí của Tống Nam.

- Tính tình Lý Tinh ôn hòa, cô ấy bình thường nhất định cũng từng giúp đỡ cô. Tống Nam, cô nhìn cho rõ, người trước mắt cô, là Lý Tinh, không phải mẹ ruột cô.

- Lý Tinh cùng Tống Lâm như nhau, bọn họ đều là người vô tội, không nên nhận bất cứ tổn thương gì.

Mẹ ruột của cô.

Còn có Tống Lâm.

Hình ảnh ố vàng xuất hiện trong đầu, Tống Nam toàn thân cứng đờ, sống lưng căng thẳng lên.

Máu chảy đầm đìa trên sàn, người phụ nữ không còn sức sống nằm ở chỗ đó, không xa chỗ cô gái nằm, máu me đầy mặt, hai mắt nhắm nghiền.

Đôi mắt xinh đẹp đó, từ nay về sau, sẽ không còn mở ra nữa.

Tống Lâm cũng không thể đứng lên gọi cô ta một tiếng “chị” nữa.

“Loảng xoạng” một tiếng, dao trong tay Tống Nam rơi trên mặt đất, Nam Mộc thấy thế, nhanh chóng đem dao đá ra chỗ xa, tiếp theo kéo Lý Tinh bảo vệ phía sau.

Âm thanh dao rơi, đã đánh thức kí ức hãm sau của Tống Nam.

Cảnh tưởng trước mắt sụp đỗ, khiến cho Tống Nam thoáng cái bình tĩnh trở lại, lại lần nữa mất khống chế.

Ánh mắt của cô ta đột nhiên biến đổi có vài phần chậm chạp, trong miệng không ngừng nói một cái tên.

Bên kia, Nam Mộc kiểm tra vết thương của Lý Tinh một chút, còn may chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mà bất quá trong nháy mắt, Tống Nam đã đứng sát mép sân thượng.

- Tống Nam.

Ánh mắt chạm tới thân thể Tống Nam đang lung lay ở mép sân thượng, trong lòng Nam Mộc cả kinh, chạy về hướng đó.

- Đừng qua đây.

Thần sắc trên mặt phụ nữ, đã không còn vẻ điên khùng vừa nãy nữa.

Thay vào đó, là một loại yên tĩnh chờ cái chết.

Ngay sau đó, cô ta mở rộng hai tay, thả người nhảy, từ mép sân thượng nhảy xuống.

Thân thể Tống Nam nhanh chóng rơi xuống, bên tai tiếng gió gào rít, nhanh như chớp, Nam Mộc mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ theo bản năng duỗi tay ra, mạnh mẽ bắt lấy một phen.

- Tống Nam!

Cô bắt được cánh tay của Tống Nam.

- Đừng buông tay.

Nam Mộc cắn răng, tay phải chịu đựng sức nặng lớn, giống như sinh sinh muốn đem cánh tay của cô xé đến nát.

- Nắm chặt tôi, tôi sẽ kéo cô lên.

Mồ hôi theo gò má chảy xuống, Nam Mộc cúi đầu, cố hết sức đưa đưa tay kia bắt lấy cánh tay của Tống Nam, muốn đem Tống Nam kéo lên.

Lòng bàn tay ướt đẩm mồ hôi, khiến cô có chút không đủ sức lực.

Thân thể của Tống Nam, đột nhiên trượt xuống.

- Nắm chặt tay cho tôi, tôi kéo cô lên.

Gương mặt trắng nõn của Nam Mộc sớm đã đỏ lên, một câu nói ngắn ngủn, dường như là cắn chặt răng mà nói ra.

- Tôi không cần cô cứu.

- Cô căn bản cứu không nổi tôi.

Tay kia của Tống treo ở không trung dùng lực, đột nhiên dùng sức, đảy lòng bàn tay của Nam Mộc ra.

- Chúng ta cuối cùng có thể đoàn tụ rồi.

- Tống Nam!

Tiếng vang của vật nặng kịch liệt va chạm trên mặt đất, rung động cả tòa nhà.

Nam Mộc trơ mắt nhìn phụ nữ ngã trên mặt đất, máu tươi cùng não gần như đồng thời vỡ toang ra.

Ánh mắt của cô giống như bị cố định ở điểm đó.

Tay phải Nam Mộc đột nhiên đè ngực lại, cô cảm thấy, hình như hô hấp ngày càng khó khăn.

Một trận trời đất quay cuồng.

Cô giống như cái gì đều không nghe thấy cũng không nhìn rõ nữa.

Tất cả âm thành cùng hình ảnh, đều như là từ nơi rất xa xôi truyền đến.

Gần như cái chết nghẹt thở từ từ đến gần.

Tay của Nam Mộc che trước ngực, bắt đầu hô hấp dồn dập, nhưng cho dù như vậy, cũng mảy may không thể giảm bớt cảm giác nghẹt thở.

Tất cả trước mắt xoay tròn càng thêm kịch liệt, tất cả hình ảnh giống như đều đang vặn vẹo cùng xoay tròn.

Trong khoang ngực tựa hồ có một bàn tay lớn, hung hăng dùng sức, đem tất cả không khí trong ngực của cô ép ra ngoài.

Ngực của cô đập dữ dội, nhưng hô hấp không được bất kì oxy nào.

- Nam Mộc, hít sâu.

Trong hoảng hốt, dường như có người ôm lấy cô.

Đàn ông hai tay dùng sức vòng lấy thân thể của cô, âm thanh ầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.

Bên tai, là tiếng tim đập trầm ổn có lực của người đàn ông.

Vì thế, Nam Mộc bắt đầu đi theo âm thanh đó điều chỉnh hơi thở của mình, một chút, lại một chút.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, ý thức của cô dần dần rõ ràng, hết thảy bối rối cùng bất an, cũng dần dần bình tĩnh.

- Sư phụ…

Lúc ngẩng đầu nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ, lạnh nhạt của người đàn ông, câu nói tiếp theo của Nam Mộc kẹt lại trong cổ họng.

Không phải Lục Kỳ.

Là Tần Cận Bắc.

Màn trời màu xanh đen trên đỉnh đầu, có tinh quang nhỏ vụn chớp động.

Sâu sắc giống như có thể đem người hít vào.

Giống như là cặp mắt của người đàn ông này,

- Anh tại sao lại ở chỗ này….

Lời nói của Nam Môc lại một lần nữa bị nghẹn lại.

Cô ta còn nhớ rõ xác nhận của Tống Nam cùng Lý Tinh đều ở trong bệnh viện chỉnh hình, đám người cảu bệnh sau khi đã sơ tán, cuộc gọi thứ nhất, chính là gọi cho Tần Cận Bắc.

Nhưng, anh ấy không nhận.

Cô cũng không biết người đàn ông này là theo bản năng nhìn thấy điện thoại của cô, liền nghĩ đến những tình tiết vụ án không thoải mái ấy, cho nên không tình nguyện tiếp nhận điện thoại của cô.

Lại có thể, anh ấy chỉ đơn thuần không muốn nghe điện thoại của cô.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Kỳ, cô do dự một giây, vẫn là gửi tin nhắn cho Tần Cận Bắc.

Sau đó, anh ta thì xuất hiện rồi.

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Nam Mộc đột nhiên cúi đầu từ trong túi áo lấy điện thoại ra, màn hình trong nháy mắt sáng lên, cô nhìn thấy hai chữ.

- Đợi tôi.

Người gửi, Tần Cận Bắc.

-------------

Dịch: Thời Di

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.03367 sec| 2417.547 kb