Tầm mắt của Nam Mộc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tần Cận Bắc đứng ngược với ánh sáng chậm rãi đến gần, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc gì, đôi mắt âm u thâm thúy của người đàn ông vẫn nhìn về phía mặt cô.
Từ đầu đến cuối.
- Tam ca.
Lục Kỳ gật gật đầu với Tần Cận Bắc, chào một tiếng, sau đó nhìn Nam Mộc:
- Hôm nay lăn qua lăn lại một ngày rồi, em trở về nghỉ ngơi sớm một chút, anh đưa em về.
- Sư phụ, anh cũng mệt mỏi một ngày rồi, em tự về được.
Nam Mộc kéo kéo cánh tay Lục Kỳ, có vài phần lấy lòng.
Thấy sắc mặt Lục Kỳ trở lại bình thường, Nam Mộc cúi đầu, ngữ khí nghiêm túc:
- Sư phụ, sẽ không có lần sau.
Thực ra tình hình ngày hôm nay như vậy, cô không nên xông lên một mình.
Nhưng cô không có lựa chọn.
Năm đó cô hạ quyết tâm làm cảnh sát, muốn cứu vãn sinh mệnh, mà không phải nhìn những sinh mệnh này kết thúc.
Tầm mắt chạm nhau.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Kỳ có chút ủ rũ, bỗng nhiên trong lòng Nam Mộc có chút khó chịu:
- Sư phụ em bảo đảm, đây là một lần cuối cùng.
Lúc cô quyết định làm chuyện đó, đã biết nhất định Lục Kỳ sẽ tức giận, cũng sẽ lo lắng, cô nghĩ chỉ cần mình nhận sai, chắc chắn Lục Kỳ sẽ mềm lòng.
Nhưng từ lúc cô về đội cảnh sát hình sự đến bây giờ, Lục Kỳ chưa nói một câu về vấn đề này, im lặng như vậy, làm cho cô cảm thấy tệ hơn.
Lục Kỳ nhìn cô:
- Tiểu Mộc Đầu, an toàn của em quan trọng hơn tất cả.
Cái mũi của Nam Mộc chua xót, gật gật đầu:
- Em về đây, sư phụ anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô buông tay áo Lục Kỳ ra, đang định xoay người đi ra ngoài, giọng nói của Tần Cận Bắc cách đó không xa lọt vào tai cô.
- Lão Tứ, anh về Nam Đại, tiện đường đưa cô ấy.
Lại ngồi vào trong xe Tần Cận Bắc, Nam Mộc còn chưa phản ứng kịp.
- Theo đường này rẽ phải, con đường đó tương đối gần…
Cô giơ tay khoa tay múa chân một lát, nhưng đến ngã tư đường tiếp theo, không cần cô nhắc nhở, Tần Cận Bắc thuần thục rẽ trái, sau đó đi thẳng.
Con đường này, là con đường gần nhất đi đến nhà cô.
Vì sao anh nhớ rõ như vậy?
Ngực giống như có móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi, làm cô không thể sống yên ổn, đầy câu hỏi trong bụng đã đến bên miệng, lại bị mắc kẹt liên tiếp rồi.
Nam Mộc nhìn sườn mặt bình tĩnh của người đàn ông, bỗng nhiên có chút tức giận, vì sao mỗi lần anh đều có thể biến cô thành đứng ngồi không yên, mà anh lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cô có chứng tăng động à?
Bên trong xe yên tĩnh, giọng nói của anh vô cùng trầm.
- Anh mới có chứng tăng động!
Nam Mộc trợn mắt nhìn anh, lời phản bác bật thốt ra, nói xong lại không khỏi cảm thấy như vậy vô cùng ngây thơ.
Giống như trước đây lúc cãi nhau, người ta mắng cô, cô ‘mắng ngược’ lại, sau đó nghĩ lại, chính cô đều muốn khinh bỉ chỉ số thông minh của mình.
Bỗng nhiên Nam Mộc có chút chán nản, không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Tần Cận Bắc, tất cả định lực và tự chủ của cô giống như đều biến mất.
- Còn 10 phút nữa mới đến…
Khóe môi người đàn ông cong cong, buông mắt xuống nhìn đồng hồ.
- Vậy tôi ngủ một lát, đến nơi anh gọi tôi.
Nam Mộc nói xong, thân thể dựa sát về phía sau, điều chỉnh tư thế tương đối thoải mái.
Mấy ngày liên tiếp thần kinh đều căng thẳng, cuối cùng cũng buông lỏng, dường như vừa mới nhắm mắt lại, Nam Mộc liền đi vào giấc ngủ.
Sau khi đi vào giấc ngủ, mi tâm của cô hơi nhíu lại, Nam Mộc ngủ không được an ổn.
Nhưng cô thật sự mệt mỏi, ý thức cứ nửa mê nửa tỉnh chìm chìm nổi nổi như vậy, không mở mắt ra được.
Xe SUV màu đên chạy vững vàng.
Nửa tiếng sau.
Đánh thức Nam Mộc, là tiếng chuông điện thoại của cô.
- Đã muộn như vậy sao?
Nhìn thời gian trên màn hình, cô có chút kinh ngạc:
- Không phải anh nói, 10 phút nữa là đến nhà tôi sao?
Tần Cận Bắc có vẻ rất quen thuộc đường về nhà cô, chắc là không đi lâu như vậy mới đúng.
Nam Mộc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, xe dừng lại ở một nơi, đúng là dưới lầu nhà cô không sai.
Lúc cô quay đầu lại, người đàn ông đang nhìn cô.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào bên trong qua cửa kính xe, làm cho hình ảnh trước mặt dịu dàng lại mơ hồ.
Nam Mộc thấy hầu kết của người đàn ông giật giật:
- Đến nơi 20 phút trước rồi.
Cô giật mình, cho nên trong 20 phút này, cô đang ngủ, anh thì sao? Anh đang làm cái gì?
- Tỉnh ngủ chưa?
Tay phải của Tần Cận Bắc giơ lên, chậm rãi để sát vào. Một giây sau, ngón tay thon dài có lực của người đàn ông chạm vào tóc cô, sau đó vẫn để yên ở đó.
Cổ của cô, bỗng nhiên hơi cứng đờ, dường như hơi thở cũng rối loạn.
- Nếu tỉnh ngủ, chúng ta nói chuyện đi.
Hai giây sau, tay người đàn ông rời khỏi tóc cô, chắc là lúc ngủ tóc cô dính gì đó.
Tay Nam Mộc vén tóc ra sau tai, đợi Tần Cận Bắc nói chuyện.
- Cô và lão Tứ ở bên cạnh nhau sao?
Nam Mộc hơi ngẩn người, không ngờ Tần Cận Bắc sẽ hỏi chuyện này.
- Không có…
Tạm dừng một lát, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuy người trong đội cảnh sát thỉnh thoảng thấy cô và Lục Kỳ vui đùa, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ như vậy, mà Lục Kỳ, xem ra cũng không có ý nghĩ như vậy.
Cô và anh ta chỉ có quan hệ thầy trò đơn thuần, huống hồ có một lần, cô còn đánh bạo thăm dò Lục Kỳ, nhưng anh ta không có bất kì ý định bày tỏ gì.
Cho nên chắc là anh ta không có hứng thú với cô.
- Cô thích lão Tứ sao?
Nam Mộc lại lắc đầu, không hiểu sao bây giờ lại có chút bực bội, cô không rõ Tần Cận Bắc hỏi mấy vấn đề này làm gì.
- Tôi có thích sư phụ hay không, có ở bên cạnh anh ấy hay không, không liên quan đến anh…
- Vẫn còn thích tôi sao?
Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
Cô cứ nhìn anh như vậy, sau đó trong đầu “Bùm” một tiếng, trống rỗng.
Thân thể của cô giống như bị đóng đinh, không thể động đậy.
Thời gian giống như chạy chậm lại.
Cô nhìn thẳng đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, chỉ cảm thấy không khí trong xe càng ngày càng ít, hơi thở cũng càng ngày càng khó khăn rồi.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, tay phải cứng ngắc của Nam Mộc giật giật, lập tức mở cửa xe ra, chạy mất dép.
Đoạn đường này, cô chạy trốn rất nhanh, giống như phía sau có mãnh thú đuổi theo cô.
Hơi thở của cô rối loạn, bước chân lảo đảo, trái tim đập thình thịch, rối tinh rối mù.
Cuối cùng cô cũng mở được cửa phòng ra, nhanh tay khóa chặt cửa lại, cả người tựa vào cánh cửa, toàn thân như nhũn ra.
- Nam Mộc, thực sự thích tôi sao?
- Đợi vụ án này kết thúc.
- Đợi tôi.
Buổi tối ấy, người đàn ông nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên chút âm u.
Anh nhìn cô như vậy, một giây đó, cô giống như quên cả thở.
- Cô và lão Tứ ở bên cạnh nhau sao?
- Cô thích lão Tứ sao?
- Vẫn còn thích tôi sao?
*
Hai hình ảnh, hai giọng nói, quấn quanh trong đầu cô.
Nam Mộc nhắm mắt lại, yên lặng tựa vào cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống.
---------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo