7h tối chủ nhật.
Nam Mộc ngồi xếp bằng trên sofa, nghiêng đầu, nghe tiếng động ngoài cửa.
Ngoài hiên, chợt vang lên tiếng ma sát sột soạt, cô lập tức đứng dậy khỏi sofa, cô đi chân trần trên mặt đất, ghé vào cửa, nhìn qua mắt mèo.
Đồng phục màu xanh lam của nhân viên đưa cơm lướt qua tầm mắt, Nam Mộc giật mình, không nhìn nữa.
Ngồi lại trên sofa, cô mở di động, mở bộ sưu tập ra, mắt dừng trên ảnh chụp gần đây nhất.
Muốn đi gõ cửa?
Hay là, tiếp tục chờ đợi?
Ánh sáng trên màn hình dần chuyển tối, rồi lại sáng lên lần thứ hai.
Mãi cho đến lúc con số trên màn hình chuyển thành 7h30 phút, cuối cùng cô mới hạ quyết tâm, cầm chìa khoá, ra cửa.
Vài giây sau, Nam Mộc nhìn chằm chằm cửa phòng trộm màu rám nắng trước mắt, đưa tay lên. Vài giây sau đó, cánh cửa cứ thế mà mở ra trước mắt cô.
Tay Nam Mộc còn đang giơ lên trên không trung bỗng cứng đờ, sau đó, chậm rãi buông xuống.
-Em là?
Người đàn ông xa lạ trước mặt sờ sờ cái đầu húi cua, vẻ mặt quái lạ nhìn Nam Mộc
Bốn mắt nhìn thẳng, Nam Mộc cũng hơi ngẩn người.
Không phải anh ấy.
-Tần Cận Bắc ở đây?
Người đàn ông đầu húi cua nở nụ cười ‘hắc hắc’:
-Em gái nhỏ, tìm Tam ca nhà anh?
Khi nói chuyện, người đàn ông không kiềm được đánh giá nam Mộc một lượt, sau đó quay đầu vào trong phòng hô một câu:
-Tam ca, có em gái tìm anh.
-Tam ca lợi hại thật.
Người đàn ông quay đầu lại, nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Trong phòng, bóng dáng của Tần Cận Bắc vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, người đàn ông đầu húi cua có vẻ rất có hứng thú với Nam Mộc, dứt khoát bắt chuyện với cô.
-Em cũng ở đây?
Nam Mộc nhìn xuống, xẹt qua đôi dép lê trên chân mình, hỏi lại.
-Anh là cảnh sát?
-Em gái nhỏ, thật lợi hại.
Đầu húi cua nhấc tay tìm ra manh mối, cười vô cùng sảng khoái.
-Sao em biết…
Nói chưa xong, ánh mắt của Nam Mộc đã xẹt qua anh ta, ngừng lại phía sau lưng anh một chút.
Trong phòng khách sáng trưng, người đàn ông có thân hình thon dài đứng trung tâm.
Đại khái là vài năm nay đều trốn ở trường đại học giảng dạy, không có ngày ngày rửa tội bằng gió thổi nắng phơi, nên màu da của anh cũng trắng hơn rất nhiều, rõ ràng là đàn ông cao lớn, dưới ánh sáng đèn, làn da lại cứ vậy mà trở nên trắng tới chói mắt.
Ngũ quan của anh vốn đã thâm thuý xuất chúng, giờ nhìn có vẻ gầy đi dôi chút, càng góc cạnh.
-Tôi có thể vào không?
Nam Mộc không để ý đầu húi cua nữa, cứ vậy nhìn chằm chằm Tần Cận Bắc.
Ánh mắt, không hề có ý né tránh.
-Có việc?
Giọng anh rất thấp, hơi khàn, giống như giọng hát khi không quá thoải mái.
Nam Mộc nhíu mày, mắt liếc nhìn đầu húi cua đứng bên cạnh.
-Không có việc thì không vào được sao?
Đầu húi cua bị lạnh nhạt vứt sang một bên cực kì giận dữ nhìn Nam Mộc, lại nhìn Tần Cận Bắc cách đó không xa, sự tò mò dâng lên cuồn cuộn khiến anh ta suýt nghẹn chết.
Có gian tình, chắc chắn có gian tình!
Tần Cận Bắc tính tình như thế nào, anh theo anh ta nhiều năm như vậy, còn không biết sao.
Em gái đứng trụ trước cửa này, lại dám đối đầu với Tần Cận Bắc như vậy, rất có thể Tần Cận Bắc sẽ không có kiên nhẫn mà đóng sập cửa lại, rất có thể đó.
-À à, Tam ca, chỗ em còn có việc, đi trước.
Đầu húi cua vẫy vẫy tay, thức thời bỏ đi.
-Anh ta cũng là cảnh sát?
Nhìn bong dáng đầu húi cua biến mất khỏi tầm mắt, Nam Mộc quay đầu lại, không chờ Tần Cận Bắc trả lời, đi thẳng vào.
-Vừa rồi anh ta nhìn giày của tôi, hỏi tôi ở nơi này phải không?
Giống như tự hỏi tự trả lời.
Cô mặc ngoài một cái váy liền, không có gì khác thường, nhưng nếu không phải ở gần đây, cô sẽ không đi dép lê.
Người đàn ông vừa rồi, chính vì thấy dép lê, mới có kết luận như vậy.
Quan trọng hơn, đầu húi cua lại chú ý tới giày của cô đầu tiên.
Giống như là một thói quen đã có rất nhiều năm, đã thành hành động theo bản năng.
Mới đây, có người từng nói với cô một câu, luôn phải chú ý tới giày của nghi phạm.
-Là anh nói với tôi, luôn luôn phải chú ý tới giày của nghi phạm.
Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện.
– Cho nên, anh ta cũng là cảnh sát.
Người đàn ông không tiếp lời, lẳng lặng qua một bên, cởi đồng hồ ra, để một bên, thản nhiên nói:
-Tìm tôi có việc?
-Tần Cận bắc, tôi chọc giận anh?
Nam Mộc lập tức nhíu mày.
Vài ngày trước, trong xe anh đã hỏi cô câu kia.
Vài ngày sau, anh lại thành dáng vẻ lạnh như băng vậy.
Không khí, giống như ngưng trệ một lát.
Sau đó, cô kinh ngạc nhìn Tần Cận Bắc chậm rãi đến gần mình, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, chẳng qua, rất nhanh độ cong ấy đã biến mất.
-Em qua đây để trả lời câu hỏi của tôi?
-Hay là tới tìm tôi phân tích vụ án?
Nam Mộc đứng tại đó, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông ngày càng gần, cả người như bị đóng đinh, không thể động đậy.
Giống như giây tiếp theo, môi anh sẽ hôn lên mặt cô.
Trong lòng bàn tay đặt bên người hơi ướt, lỗ tai vọng tới tiếng ‘bang bang’ có tiết tấu, càng lúc càng loạn.
Khi cô theo bản năng muốn lùi về phía sau, thì hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông dần biến mất, Tần Cận Bắc đứng thẳng người, duy trì khoảng cách với cô.
Thật lâu sau, cô mới tìm được nhịp thở không ổn định của mình.
-Tôi tìm anh có chuyện khác.
Cô nói xong, lại thấy người đàn ông cong môi, nhưng một chút ý cười cũng không có. Tay phải nắm lấy điện thoại của cô khẽ siết chặt, nhưng không đưa điện thoại qua đó. Lúc Tống Nam thấy lá bài tarot kia, cô đã lén lấy đi, sau khi về, do dự hai ngày cô mới đặt quyết tâm đi tìm anh.
Lúc đó, cô thậm chí còn không thể xác định được, Tần Cận Bắc có phải tình cờ trở về đây ở không.
Chỉ là nhớ tới lần trước Tần Cận Bắc đưa cô về liền ngựa quen đường cũ, cô vẫn muốn thử một lần xem sao.
-Nam Mộc, lấy vết thương của tôi để hành hạ tôi, có phải rất thoải mái hay không?
Người đàn ông mở miệng nói lần hai, giọng thuần hậu dễ nghe, trong nháy mắt lạnh đi vài phần.
Cô gấp gáp mở miệng.
- Lần đó ở đại học Nam Giang, không phải tôi cố ý, tôi không cố ý nhắc tới chuyện trước kia đâu . . .
Cô không cố ý nhắc tới án mạng lúc trước.
Nhưng lần đó, cô chắc chắn đã chạm tới chỗ đau nhất của Tần Cận Bắc.
Cô hơi hơi nâng cằm, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông.
Con ngươi của anh rất sâu, lại quá ảm đạm, cô nhìn thẳng vào đó, rồi cảm thấy từ đầu tới cuối vẫn không chạm tới, đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.
Nhưng biểu cảm này của Tần Cận Bắc, cô vừa nhìn đã hiểu.
Chuyện anh nói, chỗ đau anh chỉ, cũng không phải chuyện cô nói.
Nhưng, nếu không phải án mạng bốn năm trước, còn có thể là gì . . .
-Nói tiếp.
Cô nhìn yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, tiếng nói khàn khàn, còn ẩn giấu một hồi kiên nhẫn.
Nam Mộc nhắm mắt, lần thứ hai mở ra, hốc mắt hơi hơi đỏ.
-Tần Cận Bắc, tôi không tới nói chuyện cũ.
Cho dù nói ra, cũng đâu có ý nghĩa gì?
Phòng khách trống rỗng, im lặng tới mức làm cho người ta tâm hoảng ý loạn.
Nam Mộc thấy người đàn ông đi từng bước về phía mình, cả người cứng ngắc , lui về phía sau một chút, đến cuối cùng, lưng đập vào ván cửa.
Lui cũng không thể lui.
-Tôi cảm thấy được, anh hẳn là nên xem cái này.
Ngay sau đó, cô đưa tay phải lên, che khoảng giữa cô và Tần Cận Bắc.
Bức ảnh thoáng qua mắt người đàn ông, cô thấy sắc mặt anh chợt trầm xuống.
-------
Dịch: Mạn
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo