Giọng nói của Tần Cận Bắc, từ hướng phòng ngủ truyền đến, giọng điệu bình tĩnh, lại chứa mấy phần hờ hững.

Anh đang gọi điện thoại.

-Lấy cuốn sách trên giá sách đưa cho tôi.

Câu này, là nói với Nam Mộc.

Cô sửng sốt một giây, dùng ánh đèn di động chiếu sáng giá sách bên tay phải, trên giá sách sáu tầng, bày đầy các loại sách khác nhau, phần lớn liên quan tới tâm lý học, sắp xếp chỉnh tề, hai khoảng trống hơi lớn phía dưới cùng, đặt hai bình hoa mộc mạc, miễn cưỡng xem như tô điểm duy nhất trong phòng khách.

Nam Mộc nói xong, điện thoại lóe hai cái, màn hình hoàn toàn tắt rồi.

Cô đang do dự, phải làm sao lần mò tìm sách, giọng nói của người đàn ông lại lần nữa vang lên:

-Từ dưới lên hàng thứ tư, dãy thứ hai bên tay phải, cuốn thứ sáu.

Nam Mộc dựa theo chỉ dẫn của Tần Cận Bắc, tìm được quyển sách kia, sau đó cầm sách đi qua đưa cho anh.

Gian phòng tối tăm, bỗng ánh đèn sáng lên, khiến Nam Mộc nhất thời khó thích ứng sáng tối đột nhiên thay đổi, vô thức đưa tay che mắt.

Chờ cô mở mắt lần nữa, ánh mắt cứ như vậy nhìn thẳng vào Tần Cận Bắc.

-Sách anh cần.

Anh chỉ nhìn cô một cái, đưa tay nhận lấy, sau đó tiếp tục gọi điện thoại.

Chờ Tần Cận Bắc cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện chuyện, lúc xoay người sang chỗ khác, phát hiện Nam Mộc còn ở phòng khách.

Vang lên bên tai câu hỏi vừa rồi lúc Nam Mộc đứng ở cửa, giọng nói có phần thăm dò: - Tôi có thể cùng anh chờ một lúc không? Tôi hơi sợ bóng tối......

Chân mày của anh cau lại, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Mộc cách đó không xa.

Khoảng khắc Nam Mộc cầm sách đưa cho anh, gian phòng liền có điện.

Cho nên, cô hẳn là đã về.

-Trí nhớ của anh rất tốt.

Nam Mộc nhìn lại anh, một lúc sau, trực tiếp ngồi lên ghế sa lon.

Vừa rồi cô lần mò trong bóng tối, lúc chuẩn bị tìm sách cho Tần Cận Bắc, anh nói ra chính xác vị trí của quyển sách kia.

Tần Cận Bắc hẳn là nhớ kỹ vị trí của mỗi quyển sách trên giá, mới có thể trong lúc đang phân tâm gọi điện thoại, nói ra chính xác.

-So với người bình thường tốt hơn.

Hầu kết của người đàn ông di chuyển lên xuống, tiếng nói là giọng thấp tiêu chuẩn.

Giọng điệu anh rất bình thản, chỉ đơn giản trần thuật một sự thật, đuôi lông mày hơi cong lên lại lộ ra một kiểu khí chất khó hình dung được.

Có lẽ chính là cái từ trên Weibo dùng kia, đẹp trai vô lại.

Giống như Tần Cận Bắc liên tiếp bật hack thiết lập, đại khái vô luận thuộc tính kèm theo là gì, đều có thể trở thành điểm mạnh.

-Cô sợ bóng tối?

Lần này, Tần Cận Bắc chủ động mở miệng.

Nam Mộc gật đầu, dường như đoán được Tần Cận Bắc muốn đuổi người.

Cô vừa mới lấy lý do sợ bóng tối đi vào, hiện tại đã có điện, cô không còn lý do tiếp tục nán lại.

-Anh ngày mai có về không?

Đề tài của cô thay đổi quá nhanh, cũng làm cho Tần Cận Bắc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không để trong lòng:

-Chắc là sẽ không.

A, cô gật đầu:

-Vậy hôm nay tôi có thể nán lại chỗ anh nhiều hơn một lúc không?

Vấn đề gọn gàng dứt khoát của Nam Mộc, làm cho người đàn ông không khỏi yên lặng.

Anh là lần đầu tiên gặp một cô gái trực tiếp như vậy.

Cô ở một bên thận trọng, giống như là một con thú nhỏ lông xù nào đó thăm dò anh, chờ sau khi vào được nhà anh, liền đem lý do vừa rồi quên sạch sành sanh.

Tần Cận Bắc nhìn Nam Mộc, không nói chuyện, cũng không lại đuổi cô đi, quay người đi vào phòng ngủ, cứ như vậy không để ý Nam Mộc một mình ở phòng khách.

-Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?

Khoảng năm phút sau, giọng nói của Nam Mộc, cách cửa phòng ngủ vang lên.

-Tại sao anh không thích phóng viên đặt biệt danh cho hung thủ?

Nam Mộc đứng trước phòng ngủ, cách cửa phòng, lại không nghe được bên trong có bất kỳ động tĩnh gì.

Ánh mắt của cô thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa màu nâu đỏ, ánh sáng nơi đáy mắt dần tắt, lúc đang muốn rời đi, cửa phòng bỗng mở ra trước mặt cô.

Quần áo trên người anh, đã đổi thành một cái áo T-shirt màu đen, bởi vì quanh năm thường xuyên rời nhà, màu da của anh không tính là trắng nõn, hơi đen, cơ bắp của cánh tay nhỏ rất đẹp.

Dáng người anh rất cao, hình như vượt qua một mét tám lăm, với chiều cao của Nam Mộc, phải ngước đầu lên nhìn anh.

- Tại sao anh không thích phóng viên đặt biệt danh cho hung thủ?

Cô nhìn vào mắt Tần Cận Bắc, lặp lại một lần vấn đề vừa rồi.

-Năm tôi thi đại học, Nam Đại có mở rất nhiều buổi tọa đàm của anh, lúc đó anh nói có ấn tượng sâu nhất một vụ án, là vụ án sứ giả tử vong hai năm trước, ban đầu, cảnh sát không có đem hai nạn nhân trước liên hệ cùng nhau, mãi đến khi xuất hiện nạn nhân nữ thứ ba, lại thêm nạn nhân đầu tiên trên cổ có lỗ kim, cảnh sát đem ba vụ giết người liên hệ cùng nhau, sau nạn nhân thứ tư bị giết hại, phóng viên đặt cho hung thủ biệt danh 'Đứa con tử vong'.

Chính là cái biệt danh kia, gây nên bất mãn cực độ của Tần Cận Bắc.

Tần Cận Bắc nhìn Nam Mộc được áo lông màu trắng rộng bao trùm hơn phân nửa người, càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn:

-Hắn chỉ là hung thủ, không nên bị thần hóa.

Hoàn toàn chính xác, nước ngoài có rất nhiều ví dụ như vậy.

Một vài sát thủ liên hoàn thành truyền kỳ, bị thần tượng hóa, truyền kỳ hóa, dù cho bị bắt vào tù, vẫn có nhiều người đi theo, thậm chí còn có người đến ngục giam thăm viếng, cùng hung thủ có thư từ qua lại.

Một số lúc, nhiều vô số kể người cuồng nhiệt, sẽ tự xưng là những liên hoàn sát thủ chưa bị bắt kia.

Thậm chí, còn có người sẽ bắt chước những liên hoàn sát thủ này, tiến hành gây án, dẫn đến xuất hiện càng nhiều người bị hại.

Nhưng nói cho cùng, những liên hoàn sát thủ này, chỉ là hung thủ, không nên bị thần tượng hóa, truyền kỳ hóa.

Trong khi bọn hắn được quan tâm quá mức, lại hiếm có người quan tâm đến người bị hại.

Truyền thông, vào lúc này luôn thích thêm dầu vào lửa, vì những liên hoàn sát thủ này đặt những cái tên hoặc biệt danh nghe rợn cả người, không biết, như vậy là đang thần hóa bọn hắn.

Một số thời điểm, sự quan tâm quá mức những biệt danh này, càng làm liên hoàn sát thủ thỏa mãn.

-Buổi toạ đàm kia, cô nhớ rất rõ.

Ánh mắt Tần Cận Bắc nhìn Nam Mộc, giọng điệu dường như so với vừa rồi nhu hòa hơn.

-Lời anh đã nói, tôi đều nhớ rất rõ.

Nam Mộc ngẩng đầu, nhìn lại anh, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp không chút nào né tránh.

Trên gương mặt trắng nõn trơn bóng của cô, vẻ mặt chưa thay đổi, duy chỉ có trên vành tai tinh xảo, lặng yên hiện một mảnh đỏ ửng.

Chân, cũng so với vừa rồi mềm hơn.

Cô đây xem như, đang trêu chọc Tần Cận Bắc?

Sau khi trở về, cô có thể đi trả lời vấn đề trên Weibo.

Hỏi : Được đội trưởng Tần trêu chọc có cảm giác gì?

Đáp : Không có bị trêu chọc qua không biết, nhưng cảm giác trêu chọc Tần Cận Bắc, đại khái là...... Run chân.

*

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Cận Bắc bởi vì đồng hồ sinh học tỉnh rất sớm, anh mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến phòng khách, đối diện giá sách, bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của anh.

Tối hôm qua lúc Nam Mộc cầm sách đưa cho anh, đột nhiên có điện, nháy mắt ánh đèn sáng lên kia, cô vô thức đưa tay che mắt.

Không biết tại sao, hình ảnh kia, thế mà lại lần nữa hiện lên.

---------------

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.09792 sec| 2414.898 kb