Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nam Mộc đi theo Tần Cận Bắc lên xe của anh.
Trên đường đi, hai người đều không mở miệng.
- Hình Lệ, Lý Tinh đã được đưa đến bệnh viện, cháu đã kiểm tra qua miệng vết thương, chỉ bị thương ngoài da, miệng vết thương sâu một chút, nhưng không tổn thương đến bộ phận quan trọng…
Nam Mộc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trò chuyện với Hình Lệ.
- Tiểu Mộc Đầu, cháu không sao chứ…
Trong ống nghe truyền đến tiếng nói có chút lo lắng của Hình Lệ.
Nam Mộc giật mình, hình cảnh trên sân thượng giống như lại lóe lên trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu, cố gắng đuổi những hình ảnh trong đầu đi:
- Không sao, có phải sư phụ ở bên cạnh chú hay không?
- Cháu tìm đội trưởng Lục sao? Bây giờ chú và lão Trầm đang đi đến bệnh viện, đội trưởng Lục và Tiểu Vương về đội cảnh sát hình sự, vừa rồi cháu ở dưới lầu bệnh viện không thấy đội trưởng Lục sao?
- Vừa rồi nhiều người lắm, cháu không thấy sư phụ.
- Tiểu Mộc Đầu… Có phải cháu sợ đội trưởng Lục dạy bảo cháu hay không?
Tiếng nói của Hình Lệ ở bên kia dừng một lát:
- Chú theo đội trưởng Lục nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy đội trưởng Lục hoảng sợ, nhưng hôm nay… Hơn nữa, cho dù cậu ấy nói cháu hai câu, đó cũng là quan tâm cháu.
- Anh ấy sẽ không dạy bảo cháu, ngay từ đầu anh ấy đã mặc kệ cháu rồi.
Nam Mộc buông mắt xuống, giọng nói nhẹ hơn vừa rồi vài phần, trong giọng nói còn ẩn chứa chút tính trẻ con.
Từ trước đến nay tính tình của Lục Kỳ luôn ôn hòa, cô theo Lục Kỳ hơn một năm, Lục Kỳ chưa từng tức giận với cô, hay là nói một câu nặng lời.
Trong ấn tượng của cô, có một lần duy nhất chọc Lục Kỳ không vui, anh ta không để ý cô khoảng một tháng.
Lúc đó cô cũng vô cùng ngang ngược, cố chấp cho rằng mình không có sai, thầy trò hai người cứ xoay xoay vặn vặn như vậy một tháng, bầu không khí của đội cảnh sát hình sự kỳ lạ hơn bình thường rất nhiều, mãi đến một tháng sau, cuối cùng cô cũng ý thức được mình sai rồi, cúi đầu nhận sai, chuyện này mới được bỏ qua.
Khi trở lại đội cảnh sát hình sự, đã hơn tám giờ tối.
Xuống xe, Nam Mộc và Tần Cận Bắc đi một trước một sau, vẫn không nói chuyện với nhau.
Hai bên đường, bóng cây lay động, phát ra tiếng xào xạc.
Dưới đèn đường, bóng dáng của cô và anh bị kéo thật dài.
Ban đêm giữa hè, vầng sáng nhu hòa bao phủ hai bóng người dài nhỏ, chồng chất, mờ mờ ảo ảo.
Là bóng dáng của cô, còn có Tần Cận Bắc.
Cảnh trước mắt, giữa lúc hoảng hốt làm cô cảm thấy có chút không chân thực.
Nam Mộc hơi quay đầu đi, khóe mắt khẽ liếc bóng dáng người đàn ông thon dài rất cao, nhớ lại vừa rồi ở trên đường, trong lúc đó cô và anh chỉ có một đoạn đối thoại.
- Chuyển nhà không?
- Không có.
- Ở một mình sao?
- Ừm.
Cô trả lời vấn đề của anh theo bản năng, vừa mới nói xong, Nam Mộc mới cảm thấy chuyện này không thích hợp biết bao nhiêu, anh hỏi chuyện này làm gì?
Ngẩng đầu lần thứ hai, Nam Mộc thấy Vương Toàn Dập ở đối diện đang đi đến:
- Chú Thần Côn và Hình Lệ đi bệnh viện, đội trưởng Lục đang đợi cô.
Vương Toàn Dập quay đầu, hất cằm về phía sau:
- Chúng tôi với cô một trước một sau đi về, Tiểu Mộc Đầu, đừng nói là tôi không trượng nghĩa, sắc mặt đội trưởng Lục nhìn không được tốt lắm, cô đừng cãi lại anh ấy.
Nam Mộc gật gật đầu, nhìn phía sau, có chút kinh ngạc khi không thấy người đàn ông vẫn luôn đi phía sau.
- Đừng tìm nữa, vừa rồi đứng từ xa tôi đã thấy cục trưởng Hàn gọi Tần Cận Bắc đi rồi, đi ôn chuyện cũ.
- Lý Tinh có cơ hội gọi điện thoại báo cảnh sát, không phải vì sơ sót của Tống Nam, mà là Tống Nam bảo cô ta gọi điện thoại đến dẫn chúng ta sai đường, chắc là cô ta sắp đặt tín hiệu giả, làm chúng ta nghĩ lầm địa điểm là bệnh viện phụ sản…
Nam Mộc ngồi xuống bên cạnh Lục Kỳ, mở miệng nói:
- Sau cuộc gọi báo án, em chỉ cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có ngờ đến, sau này mới nghĩ đến vấn đề địa điểm.
- Tống Nam sát hại Đồng Sênh, động cơ của Trần Viện đều xuất phát từ trừng phạt phụ nữ không chung thủy, cô ta cho rằng mình là người phân xử, trừng phạt phụ nữ không chung thủy với tình cảm và gia đình.
- Hành động của Tống Nam trong hai vụ án rất quan trọng, về Medusa trong truyền thuyết có rất nhiều loại, nhưng điểm xuất phát của câu chuyện đều là khuôn mặt xinh đẹp của Medusa, điểm kết thúc cũng là sự xinh đẹp của cô ta.
Cho nên Nam Mộc kết luận, địa điểm Tống Nam định sát hại Lý Tinh, không phải là bệnh viện phụ sản, mà là bệnh viện chỉnh hình.
- Lúc em lên sân thượng, thấy Tống Nam bắt cóc Lý Tinh, đang chuẩn bị dùng dao cắt yết hầu của Lý Tinh, sau đó trải qua khuyên bảo, Tống Nam thất thần, buông dao ra, lúc em đi kiểm tra miệng vết thương của Lý Tinh, Tống Nam đã đi tới mép sân thượng, còn đứng lên trên.
- Em muốn kéo cô ta xuống, nhưng dường như cô ta một lòng muốn chết, cô ấy nói em không cứu được cô ấy, lúc cô ấy buông tay em ra, có nói một câu.
Hình ảnh nhuộm đỏ màu máu ở ngay trước mắt thoáng qua, huyết dịch đậm đặc dính ngấy theo hình ảnh chảy xuống từng giọt một, dường như vẫn còn lộ ra mùi khiến người ta buồn nôn.
Nam Mộc điều chỉnh hơi thở của mình một lát, làm mình bình tĩnh lại:
- Lúc ấy Tống Nam nói đúng vậy, cuối cùng chúng ta có thể đoàn tụ rồi.
Lúc Tống Nam nói câu đó, biểu tình trên mặt không phải là thống khổ, mà là thoải mái.
Nam Mộc nghĩ, bất luận lúc ấy cô có xuất hiện hay không, Tống Nam đều định sau khi giết chết Lý Tinh, rồi lựa chọn tự sát, cho nên mới chọn địa điểm là bệnh viện chỉnh hình.
Lý trí của cô nói cho cô như vậy, nhưng đối mặt với Tống Nam rõ ràng là ngã chết trước mặt mình, cô không có khả năng thờ ơ.
- Em suy đoán, mẹ Tống Nam đã từng ngoại tình… Cũng bởi vì ngoại tình trong hôn nhân mà sảy thai, có khả năng là vì vậy mới bị phát hiện là ngoại tình trong hôn nhân, làm cho gia đình bất hạnh, cũng vì chuyện này mà em của Tống Nam là Tống Lâm chết, cho nên Tống Nam hận những người phụ nữ không chung thủy.
- Đối với Tống Nam mà nói, cô ta giết chết những người phụ nữ này, đều là vì thay thế mẹ cô ta.
Ngón tay thon dài đẹp mắt của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, anh ta im lặng một lúc, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
- Vì sao lại là bây giờ?
Nam Mộc vụng trộm nhìn Lục Kỳ chăm chú, phát hiện hình như sắc mặt anh ta thoáng dịu đi một chút.
Cô thu hồi tầm mắt, nghĩ một lát, nói tiếp:
- Gần đây cuộc sống của Tống Nam, chắc là gặp vấn đề…
Hay là Tống Nam mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với cô ta.
Cho nên bắt đầu giết người, hơn nữa bất luận Tống Nam gặp phải tình huống gì, hẳn là càng ngày càng tệ hơn.
Từ giết hại Đồng Sênh đến giết hại Trần Viện, Tống Nam có thời gian bình tĩnh, có một khoảng thời gian vừa phải.
Nhưng lúc ra tay với Lý Tinh, bỗng nhiên giai đoạn bình tĩnh ngắn lại.
Trừ lần đó ra, dựa vào địa điểm lựa chọn cũng có thể thấy được, Tống Nam đã nhận định Lý Tinh là người bị hại cuối cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, từ lúc cô ta bắt đầu giết người đến kết thúc, hẳn là mất đi khống chế thứ gì đó trong cuộc sống.
Ví dụ như là thời gian.
Tống Nam đang vội.
- Gần đây có khả năng Tống Nam bị bệnh nặng.
Đôi mắt đen tuyền sáng ngời của Nam Mộc nheo lại:
- Đợi một lát, bình thường sát thủ liên hoàn phải không ngừng giết người, tới thành lập đầy đủ tin tưởng đối mặt với mục tiêu chân chính của mình, hơn nữa cuối cùng sẽ giết chết mục tiêu này, nhưng Tống Nam lại định vị Lý Tinh là mục tiêu cuối cùng, vậy mẹ Tống Nam thì sao?
- Đã chết…
Tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt của người đàn ông bỗng dưng vang lên ở cửa.
-------------
Dịch: Thời Di
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo