Thời gian trầm mặc trở nên càng ngày càng lâu.
Nam Mộc cắn cắn môi dưới, hơi hơi cúi đầu xuống, không có nhìn vẻ mặt của Tần Cận Bắc.
Kỳ thật cô biết, cô không nên chụp những tấm ảnh đó, càng không nên đem tấm ảnh đó cho Tần Cận Bắc xem.
-Bài Tarot này, là phát hiện ở trang cuối của quyển tranh của Tống Nam.
Thời điểm Tống Nam thiết kế giết chết Đồng Sênh, là ở trong khách sạn, mà Tần Cận Bắc ngày đó, đã ở phòng bên cạnh.
Đợi đến vụ án của Tống Nam hoàn toàn kết thúc, ở trang cuối cùng của quyển tranh của cô ta, lại bị Vương Toàn Dập phát hiện là bài Tarot này.
Vụ án này từ lúc bắt đầu, dường như đã chỉ hướng về một người.
Mà thật sự khiến Tống Nam lo lắng, là vòng quay vận mệnh là hàm ý của mặt lá bài này.
Nếu như nói, Tống Nam thật có một người hướng dẫn, mà người này, từ đầu đến cuối đều muốn liên lụy Tần Cận Bắc, vậy người này, rất có thể có liên quan đến vụ án liên hoàn năm đó.
Nam Mộc ngẩng đầu, trực tiếp nhìn Tần Cận Bắc.
-Tôi không thể xác định có phải có có liên quan với sự việc năm đó hay không, nhưng tôi cảm thấy, nên để anh biết.
Người đàn ông không nói gì, giơ tay kéo cổ áo cô, chiếc áo sơ mi vốn được là phẳng phiu đã lập tức bị anh kéo nhăn nhúm lại.
-Ra ngoài.
-Nam Mộc, về sau đừng đến nữa.
Không đợi cô mở miệng, Tần Cận Bắc lại bồi thêm một câu.
Cô nhìn người đàn ông xoay người, trực tiếp đi về phía trước, rõ ràng là tỏ thái độ đuổi khách đối với cô.
-Tần Cận Bắc, anh có biết tại sao, tôi không nghĩ thay đổi chuyện trước kia không?
Cô trầm mặc xoay người, đẩy cửa liền đi ra ngoài, nhưng tay lại đột nhiên ngừng ở trên tay nắm.
-Bởi vì, mặc kệ sự việc lặp lại bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
*
Nam Mộc dường như dùng toàn bộ sức lực để đóng cửa, thời khắc trở tay đem cửa đóng lại, cả người cô vô lực dựa trên cửa.
Cô ngửa đầu, trong hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, nảy lên một trận chua xót.
Bên kia cánh cửa, trong phòng khách im lặng như tờ, người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích.
Nếp nhăn trên áo sơ mi của anh ta, mơ hồ lộ ra vài phần khí chất chán chường.
Một đêm này, Nam Mộc vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh.
Cô mơ thấy bản thân phải đuổi theo một chuyến xe lửa, vốn thời gian hẳn là thoải mái, nhưng không biết tại sao, ngược lại cuối cùng lại vội vội vàng vàng, hình như không đuổi kịp.
Trong lúc hoảng hốt, có một loại cảm giác bất lực cái gì cũng không đuổi kịp.
Ngày thứ hai, cô dậy rất sớm.
Trên di động vừa hiểu thị sáu giờ hai mươi, thời gian này, đồng hồ báo thức vẫn chưa đến lúc vang lên.
Cô nằm trên giường, lười biếng lăn qua lăn lại một lát, cuối cùng ngủ không được, dứt khoát dậy rửa mặt.
Lúc ra cửa, Nam Mộc đúng lúc nhìn thấy cửa đối diện có người đi ra.
Cô gái khoác trên mình váy liền màu trắng, thân hình không cao, nhưng dáng người rất cân xứng.
Nam Mộc đã từng gặp qua cô gái này.
Lần trước, lúc cùng đi ăn cơm với Lục Kỳ, đã gặp Tần Cận Bắc, mà cô gái đối diện Tần Cận Bắc, là cô ta.
Lúc đó Nam Mộc chỉ nhìn thấy bên mặt của cô ta, nhưng sáng sớm hôm nay vừa lúc mặt đối mặt.
-Em nhớ rõ chị, lần trước lúc ăn cớm với Tam ca, đã gặp chị, thì ra chị ở đây.
Cô gái khẽ cười một cái, tuổi tác của cô không lớn, xem ra không tới 20 tuổi, trong lông mày tràn trề, đều là sự tươi đẹp tinh thần phấn chấn của thanh xuân.
-Tối qua anh em đến tìm Tam ca, có đồ bỏ quên, đúng lúc sáng sớm em đi ngang qua bên này, đúng rồi em tên Cố Yên, còn chị?
-Nam Mộc.
Nam Mộc cười trả lời, nghĩ tới người đàn ông đầu đinh bát quái tối qua, hẳn là anh của Cố Yên.
Cô theo bản năng nhìn về phía cửa phòng đối diện một cái, nhưng không thấy bóng dáng của Tần Cận Bắc.
-Sáng sớm Tam ca đã đi rồi, phòng này là của dì nhỏ của anh ấy, anh ấy đã rất lâu không trở về ở rồi.
Mặt mày Cố Yên mỉm cười, khi nói chuyện, thuận tay để lên trên cửa.
Khóe môi Nam Mộc kéo lên độ cong.
-Chị còn có việc, đi trước nhé.
-Ồ, vậy không làm chậm trễ chị nữa, tạm biệt.
Đến khi bóng dáng Nam Mộc dần dần biến mất ở trước mắt, vẻ tươi cười trên mặt Cố Yên, từ từ thu liễm lại.
Cô nhớ rõ Nam Mộc, cũng không phải bởi vì lần gặp mặt ăn cơm đó.
*
Lúc Nam Mộc đến đội cảnh sát hình sự, sớm hơn so với bình thường khoảng 20 phút, không ngờ là, ngoài Lục Kỳ, những người khác cũng đã đến rồi.
Vương Toàn Dập bắt chéo chân vểnh lên ngồi trước màn hình máy vi tính, ngáp liên tục.
Hình Lệ hình như cũng là vừa đến, Nam Mộc nhìn chung quanh.
-Chú Thần Côn đâu?
-Ở đó......
Vương Toàn Dập che miệng lại ngáp, sau đó quay đầu nghiêng về phía sau hất cằm.
Ánh mắt của Nam Mộc theo hướng chỉ Vương Toàn Dập nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt là một chồng sách.
-"Tâm lý học tội phạm", "địa lý học của phạm tội tâm lý vẽ tranh","độc tâm thần thám-FBI tâm lý trắc tả thuật"...
Nam Mộc lẩm bẩm tên những cuốn sách trên bàn, quay đầu về phía Vương Toàn Dập làm một khẩu hình, âm thanh cực thấp.
-Chú Thần Côn muốn mở tiệm sách sao?
-Mở tiệm sách cái gì!
Thẩm Toán sửa sang lại vạt áo, xụ mặt.
-Cục trưởng Hàn nói rất có đạo lý, chúng ta là cảnh sát nhân dân, càng phải chú trọng bồi dưỡng tố chất bản thân, nhất là cũng đồng chí cũ này, phải dẫn đầu làm gương, hôm nay tôi sẽ giảng một chút cho mọi người, đây là....
Nam Mộc nhìn đồng nghiệp đối diện ra khẩu hình, một chữ "không" với Vương Toàn Dập, nhịn không được bật cười một tiếng.
-Tôi nói, chú Thần Côn nếu không phải không phải là cảnh sát, với trình độ lảm nhảm này của chú, giờ phút này đã bị người ta đánh chết rồi.
Vương Toàn Dập bĩu môi.
Hình Lệ bên cạnh trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng.
-Cũng không phải, kỳ thật lấy tài năng của Thẩm ca, luôn có chỗ có thể để cho anh tỏa sáng.
-Ví dụ như?
-Người chủ trì ma chay cưới hỏi.
Giọng nói thấp xuống, Nam Mộc liền cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo.
Thẩm Toán đại khái lại cho một ánh mắt khinh thương phía chân trời.
-Có thể đó, Hình Lệ, cảm thấy hài hước đã tăng cấp đấy.
Vương Toàn Dập vỗ vỗ vai của Hình Lệ với ngón tay cái.
Hình Lệ hình thấy anh ta, trịnh trọng.
-Tôi là đang nghiêm túc, anh Thẩm nếu làm cái này, siêu thích hợp luôn.
-Trái ngược hoàn toàn.
Nam Mộc buồn cười nhìn hai người đàn ông trước mắt, kéo ghế ngồi ở bên cạnh Thẩm Toán, thu hồi lại vẻ tươi cười.
-Chú Thần Côn, ngày đó ở trong quyển tranh của Tống Nam phát hiện bài Tarot, chú còn nhớ không?
Thẩm Toán đang cúi thấp đầu một hồi múa bút thành văn, thật lâu, mới từ trong chồng sách ngẩng đầu lên.
-Vòng quay vận mệnh? Đương nhiên nhớ rồi.
-Lúc đó lúc phát hiện bài Tarot này, là mặt trái hay mặt phải?
Nam Mộc chớp chớp mắt, nhớ lại tình hình lúc phát hiện bài Tarot.
-Nói lên cái gì sao?
-Mặt phải của vòng quay vận mệnh thì đại diện là vận khí tốt, cơ hội tốt sẽ đến, nếu là mặt trái, thì đại diện tình thế xấu, thời cơ không tốt.
Không đợi Thẩm Toán mở miệng, Vương Toàn Dập vốn ngồi ở trước vi tính, đột nhiên lên tinh thần, xoay người lại gần.
Bị đoạt đất diễn, Thẩm Toán hiếm khi không nổi giận, anh ta không nhanh không chậm giơ tay vuốt vuốt tóc mai, sau đó cao lãnh liếc Vương Toàn Dập một cái.
-Cháu cũng có năng lực đó, nhưng vòng quay vận mệnh bài Tarot thật rất huyền diệu, mặt phải chưa hẳn là tốt, mặt trái chưa hẳn là xấu.
-Cũng chính là nói, mặt phải hay là mặt trái đều không quan trọng, vậy còn nói gì nhỉ.......
Hình Lệ lại một lần nữa "chính trực" mở miệng nói.
-....
-....
Thẩm Toán khó được có cơ hội khoe khoang một lát, lại bị một Hình Lệ chính trực chọc tức đến mức đến mũi cũng sắp méo, thế mà lần nào Hình Lệ cũng bày ra cái dáng vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra đó ra.
Nam Mộc đang nghĩ làm sao giảng hòa, nhưng điện thoại lúc này lại vang lên.
-Phòng 503 đơn nguyên 2 tầng 3 khu tập thể Gia Hoa.
Âm thanh của Lục Kỳ từ trong ống nghe truyền đến, nghe rõ địa chỉ trong nháy mắt biểu tình trên mặt của Nam Mộc, cứng lại.
--------
Dịch: Thời Di
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo