Nạn nhân đầu tiên, Đặng Dũng Huy, nam, 28 Tuổi, khoảng từ 8-10 giờ đêm ngày 26 tháng 11, bị giết tại nhà; nạn nhân thứ hai, Lý Vệ Mạnh, nam, 29 Tuổi, giữa trưa ngày 3 tháng 12 chết tại nhà; nạn nhân thứ ba, Hà Trùng, nam, 32 Tuổi, bị giết vào rạng sáng ngày 7 tháng 12, sau khi chết thi thể bị vứt ở đống rác điền khu, nguyên nhân cái chết của ba nạn nhân đều là ngạt thở.

-Trong vụ án này, loại người bị hại là nghiên cứu cực kỳ quan trọng, ba nạn nhân đều là thành viên của tổ chức tội phạm, đều bị giết tại nhà, nhưng là chỉ có nạn nhân cuối cùng, sau khi chết thi thể bị vứt tại đống rác điền khu, trọng điểm điều tra Hà Trùng, tại sao hung thủ lại nhằm vào hắn.

-Hà Trùng là thành viên nòng cốt của tổ chức này, có thể vì vậy, hung thủ đặc biệt nhắm vào Hà Trùng.

Tần Cận Bắc nói xong, Lương Thu Hòa đã mở miệng.

-Dựa theo cách nói vừa rồi, hung thủ cho là mình đang tiến hành một loại nhiệm vụ nào đó......

Đối với cách nói của Lương Thu Hòa, Tần Cận Bắc cũng không phản đối, lần này, lên tiếng chính là Chu Dật.

Mi tâm của anh nhíu lại, giọng nói và sắc mặt nặng nề như nhau.

-Sát thủ loại nhiệm vụ trước lúc cho rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không ngừng giết người.

Trong phòng họp an tĩnh trỗng trải, mỗi một góc phòng, dường như đều đang vang vọng âm thanh của Chu Dật.

Từ thời gian yên tĩnh một tuần, chợt giảm xuống còn ba ngày, hung thủ sẽ không ngừng giết người, nói cách khác, cách thời điểm xảy ra án mạng tiếp theo, không đến ba ngày.

*

Người của tổ chuyên án, bận bịu làm việc không ngừng nghỉ suốt ba ngày ba đêm, lại vẫn không có tiến triển gì.

-Thời điểm nạn nhân đầu tiên bị giết, là khoảng 8-10 giờ tối thứ sáu, thời điểm nạn nhân thứ hai bị giết, là giữa trưa thứ bảy, nạn nhân thứ ba bị giết hại vào rạng sáng thứ tư. Phần lớn thời gian xảy ra vụ án là ngày nghỉ, thời điểm bị giết hại của Hà Trùng sau cùng mặc dù là ngày làm việc, nhưng là vào rạng sáng, hung thủ hẳn là có một công việc ổn định, hơn nữa, muốn đem thi thể của Hà Trùng từ trong nhà hắn vứt đến đống rác điền khu, hung thủ nhất định có một chiếc xe; Ngày làm việc tối về muộn như vậy lại không lo lắng gây nên sự chú ýcủa người khác, hung thủ hẳn là sống một mình.

Lương Thu Hòa cẩn thận nhớ lại, phân tích của mình, có bỏ sót điều gì không.

-Xem ra có người trình độ nâng cao rồi.

Mạnh Vĩ lúc nói chuyện, không kìm được ngáp liền hai cái.

Lương Thu Hòa bị Mạnh Vĩ đá xéo, không phản bác cũng không thừa nhận.

Lương Thu Hòa bề ngoài dịu dàng giống như anh trai hàng xóm, thật ra mạnh mẽ ngầm bên trong, anh làm cảnh sát cũng được mấy năm rồi, nhưng từ ngày vào tổ chuyên án, anh dựa vào kinh nghiệm trước kia đưa ra ý kiến, lại bị Tần Cận Bắc bác bỏ ngay tại chỗ.

Sau đó, lời nói của Tần Cận Bắc, đều sẽ thường xuyên vang lên bên tai của anh.

Lương Thu Hòa canh cánh trong lòng, cũng không phải Tần Cận Bắc bác bỏ ý kiến của anh, mà là những cái kia đối với anh mà nói, lý luận xa lạ, thế nhưng đối với Tần Cận Bắc, những lý luận kia dường như đều không cần trải qua suy nghĩ, hầu như là bật thốt ra.

Lúc Tần Cận Bắc phân tích người bị hại và hung thủ, vô thức tăng tốc độ nói, không phải khoe khoang kỹ năng chuyên môn, càng giống như xuất phát từ thói quen.

Từ ngày đó trở đi, sau khi tra án, kể cả lúc ăn cơm và đi ngủ, trong tay Lương Thu Hòa đều cầm một quyển tâm lý học tội phạm.

Nhìn nhiều đến mức, anh ngược lại cảm thấy những lý luận này, cũng là có mấy phần đạo lý.

Người của tổ chuyên án, đều là tinh anh từ mỗi phân cục điều đến, từng người đều là đàn ông thân thể cường tráng, nhưng hôm nay, lúc Mạnh Vĩ nói chuyện, không nhịn được ngáp mấy cái liên tiếp, sau cùng, cả Lương Thu Hòa bên cạnh anh cùng không chịu được.

Chu Dật ngồi ở đó, trên đồng phục cảnh sát dường như không nhìn ra một nếp nhăn, dù ở mỗi một chi tiết nhỏ cũng không thấy chật vật, lại vẫn không thể che giấu nét mệt mỏi trên mặt anh.

-Hôm nay tới đây thôi.

-Đội trưởng Tần......

-Đều về nghỉ ngơi đi.

Tần Cận Bắc giải quyết dứt khoát, đem mấy người đuổi về nhà nghỉ ngơi.

*

Tần Cận Bắc về đến nhà, khoảng nửa tiếng sau đó.

Trong hành lang đen kịt một màu, hai tay của anh vỗ nhẹ, đèn cảm ứng cũng không sáng lên.

Trên hành lang yên tĩnh tối tăm, xa xa có bóng người đi tới đi lui.

Nam Mộc đã đợi ở hành lang gần mười phút, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô bỗng quay người lại, mượn ánh sáng của điện thoại, nhìn rõ người tới.

Tần Cận Bắc.

Cô thoáng sửng sốt, cũng không phải bởi vì không biết Tần Cận Bắc ở đối diện, chỉ là có hơi bất ngờ, anh biết về nhà vào lúc này.

Từ nửa năm trước ngẫu nhiên gặp được anh ở đây, về sau cô dường như không nhìn thấy Tần Cận Bắc xuất hiện qua.

-Hôm nay tiểu khu mất điện, phải chín giờ tối mới có.

Nam Mộc liếc qua thời gian trên màn hình điện thoại di động:

-Còn chưa tới giờ đâu.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, trong bóng tối, càng sâu thẳm sáng ngời hơn.

Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người cô một giây, sau đó xoay người mở cửa.

-Cái đó......

Giọng nói của người con gái sau lưng, khiến Tần Cận Bắc ngừng bước chân.

Anh không có hoàn toàn xoay người lại, chỉ hơi nghiêng người, nhìn cô.

Người con gái vóc dáng không cao lắm, mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, giày tuyết dưới chân, tóc ngắn xõa tung quét qua gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, vẻ mặt mấy phần cẩn thận dè dặt.

Cô cứ như vậy đứng ở đối diện nhìn anh, giống như là một con thú nhỏ nào đó trốn ở góc phòng, dường như một giây sau, sẽ duỗi ra móng vuốt lông xù cào anh một cái.

-Tôi có thể cùng anh chờ một lúc không?

Cô nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới, lại cắn một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:

-Tôi có hơi sợ bóng tối......

Ánh mắt của Tần Cận Bắc từ trên người cô thu về, đẩy cửa ra, không trả lời.

Nam Mộc mắt thấy cửa chống trộm màu nâu đậm trước mắt mình khép lại:

-Vào đi.

Trong con ngươi đen nhánh của cô hiện ý cười, đưa tay vén tóc rối bên tai, đẩy cửa đi vào.

Đây là lần đầu tiên cô vào nhà của Tần Cận Bắc.

Hai phòng ngủ một phòng khách, phong cách trang trí rất đơn giản, Nam Mộc nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, đôi mắt nhìn thấy, trắng xám đen ba màu sắc đan xen, có hơi lạnh.

Ngược lại thật phù hợp tính cách của anh.

Nam Mộc vào phòng, Tần Cận Bắc cũng không bắt chuyện với cô, trực tiếp đi làm việc của mình.

Cô nhìn theo bóng lưng thon dài cao lớn của người đàn ông, trong đầu đột nhiên thoảng qua mấy tháng trước, một chủ đề hấp dẫn trên Weibo liên quan tới Tần Cận Bắc.

Đó đã là chuyện của mấy tháng trước, lúc ấy bản án không giải quyết được ròng rã mười lăm năm, cuối cùng bị anh phá được, sau buổi họp báo đó, trên Weibo đột nhiên xuất hiện một đề tài, là “nói về đẹp trai vô lại chỉ phục đội Trưởng Tần”.

Kèm theo đó, là tấm ảnh dáng vẻ Tần Cận Bắc cúi đầu mỉm cười.

Khuôn mặt Tần Cận Bắc rất xuất chúng, mà lại thuộc dạng càng nhìn càng thấy đẹp mắt, tấm ảnh trên buổi tuyên bố kia, chọn góc độ rất tốt, Tần Cận Bắc trên ảnh, đan xen giữa cảm giác người đàn ông trưởng thành và người con trai vô lại.

Cái đề tài kia rất nhanh đứng đầu mục tìm kiếm, trên Weibo lập tức xuất hiện nhóm bình luận chủ đề, phần lớn đều là bình luận của những trái tim thiếu nữ.

Trong đó có một cái, Nam Mộc nhớ kỹ nhất.

-Đội trưởng Tần cười lên rất đẹp.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Nam Mộc sáng lên, nàng bỗng nhiên, rất muốn nhìn dáng vẻ tươi cười của anh.

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.15860 sec| 2448.695 kb