Lúc Nam Mộc và Tần Cận Bắc chạy tới Kim Mậu Hoa Giang, những người khác của đội cảnh sát hình sự còn chưa tới.

Cô và Tần Cận Bắc đi vào từ cửa chính, sau khi đi được một đoạn ngắn, dừng lại trước tòa nhà tiểu khu số một.

-Phạm vi tiểu khu quá lớn rồi.

Nam Mộc nhìn bốn phía xung quanh, trong tiểu khu có ít nhất mười mấy tòa nhà, mỗi tòa nhà có hai đơn vị, chỉ biết là tiểu khu, không có manh mối tiếp theo, muốn tra tiếp, vẫn rất khó khăn.

Hôm nay từ sau khi xuất hiện Tần Cận Bắc, anh vẫn luôn trầm mặc, loại trầm mặc kia, không giống anh lúc bình thường kiệm lời.

Cái loại cảm giác này, giống như là đang gắng sức kiềm chế cái gì.

Nam Mộc quay đầu, yên lặng nhìn Tần Cận Bắc vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, đứng tại chỗ.

Người đàn ông này, dường như đang chờ cái gì.

Trong tiểu khu người đi đường qua lại dần dần nhiều lên.

-Cảm phiền nhường đường một chút.

Tiếng chuông xe đạp vang lên sau lưng, Nam Mộc theo bản năng hơi di chuyển về phía Tần Cận Bắc, để một nhóm người phía sau đi qua.

Chờ những người kia rời đi, cô bỗng nhìn thấy trong tay Tần Cận Bắc, có thêm một chiếc chìa khoá.

Trong nhóm người vừa mới đi qua kia, có một cậu bé, bỗng dưng quay đầu nhìn về chỗ của cô và Tần Cận Bắc, nhìn một lúc mới quay đầu đi.

Người đàn ông trầm mặc, hướng về phía cậu bé đi tới.

Nhìn hộp thư cư dân trước mặt, còn có chiếc chìa khóa trong tay Tần Cận Bắc, mí mắt Nam Mộc giật giật, càng ngày càng cảm thấy bất an.

-Để tôi.

Cô lấy chìa khóa từ trong tay Tần Cận Bắc, nhẹ nhàng vặn một cái, mở hộp thư ra.

Trong hộp thư, không có bộ phận cơ thể người máu me đầm đìa, chỉ có một chồng bài.

Lúc tầm mắt liếc đến hình vẽ trên mặt bài, nếp nhăn giữa mi tâm của Nam Mộc, so với vừa rồi càng sâu hơn.

Là bài Tarot.

Hình vẽ trên mặt bài, là kỵ sĩ giơ chén thánh.

Nam Mộc nhìn một chồng bài Tarot kia, toàn thân cứng đờ, bài Tarot trong hộp thư, mỗi một lá, đều đại biểu cho một người đã chết.

-Kỵ sĩ chén thánh.

Cô nghe thấy giọng nói của Tần Cận Bắc, ở bên tai mình chậm rãi vang lên.

Chỗ đứng của anh, cách cô rất gần, gần đến mức giọng nói của anh, gần như vang lên sát bên tai cô.

Nam Mộc quay đầu, động tác thoáng có chút cứng ngắc, nhìn bên mặt của anh.

Phản ứng của Tần Cận Bắc, quá bình tĩnh rồi.

-Chờ tôi một chút.

Nam Mộc đột nhiên nhớ tới cậu bé vừa rồi đem chìa khoá hộp thư nhét vào trong tay Tần Cận Bắc, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua con số trên hộp thư, đi thẳng vào trong.

101.

Nhìn bảng số phòng trước mắt, Nam Mộc đưa tay nhấn chuông cửa.

Lúc tiếng chuông cửa lần thứ ba vang vọng trong hành lang, người đàn ông phía sau mở miệng:

-Hắn sẽ không lưu lại manh mối rõ ràng như vậy đâu.

Cánh tay giơ lên giữa không trung của Nam Mộc chợt dừng lại, thực ra cô cũng hiểu, hung thủ sẽ không lưu lại manh mối rõ ràng như vậy.

Dù cho cô có đi thăm dò đứa bé kia, hoặc là người nhà này, chắc là sẽ không có kết quả gì.

Đứa bé kia, rất có thể chỉ là hung thủ ngẫu nhiên tìm, mà người nhà 101 này, không nên có liên quan tới vụ án, thế nhưng nếu là manh mối, cô liền không thể không tra.

Cho dù biết rõ, điều tra cũng sẽ không có kết quả.

Chỉ là, vấn đề không phải ở chỗ này, mà ở chỗ, ngữ khí của Tần Cận Bắc.

Anh dường như đối với người kia, quen thuộc vượt mức bình thường.

Thời điểm Nam Mộc và Tần Cận Bắc từ tiểu khu rời đi, đúng lúc gặp Hình Lệ và Vương Toàn Dập từ cửa sau đi vào.

-Tiểu Mộc Đầu, có phát hiện gì?

Lúc Hình lệ nhìn thấy Tần Cận Bắc, biểu cảm khác thường trong nháy mắt.

Trên khuôn mặt chữ quốc vuông vức của người đàn ông, vẻ mặt thoáng trở nên cứng ngắc, hốc mắt hơi đỏ.

Nhưng bất quá chỉ một hai giây, vẻ mặt của Hình Lệ, liền khôi phục bình thường, giống như hết thảy vừa rồi, chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Nam Mộc, từ trên mặt Hình Lệ quét qua:

-Trong hộp thư tòa nhà số một, có một xấp bài Tarot, hung thủ muốn chúng ta tìm được, chính là cái này.

-Lại là thứ này?

Hình Lệ cắn răng, chắc là nhắc đến bài Tarot, vô thức nhớ tới cái chết của Nguyễn Thiệu Lăng.

-Một xấp...... ý là?

Vương Toàn Dập gãi mái tóc húi cua, bắt được trọng điểm trong lời Nam Mộc:

-Ý là chỉ, mấy người đã chết, nhưng tại sao hung thủ không đặt bài Tarot ở hiện trường vụ án? Hắn không phải......

Vương Toàn Dập biến sắc, nửa câu nói sau, đột nhiên ngừng lại.

Lúc Nguyễn Thiệu Lăng chết, trong miệng bị hung thủ nhét một lá bài Tarot.

Lá bài Tarot kia, là hiệp sĩ sao, về sau, Lục Kỳ và Nam Mộc cũng nhờ sự nhắc nhở của Thẩm Toán, sử dụng ngôi sao năm cánh trên lá bài Tarot định vị, cuối cùng tìm được tiểu khu này, phát hiện lá Tarot mới.

Nhưng nếu là cùng một hung thủ, tại sao, không có nhét bài Tarot vào trong miệng của những nạn nhân kia, mà đặt ở trong hộp thư của một tiểu khu?

-Lần này trong hộp thư phát hiện bài Tarot, mặt bài không giống lá trước đó, trở về để thần côn thúc thúc nhìn thử, xem có ý nghĩa đặc biệt gì không.

Trong khi Nam Mộc nói chuyện, mi tâm vẫn nhăn lại.

Lúc kết thúc vụ án của Tống Nam, tại trang cuối cùng tập vẽ của Tống Nam, cô phát hiện lá bài Tarot đầu tiên, Vòng Quay Vận Mệnh.

Vòng Quay Vận Mệnh, biểu thị sinh mệnh tựa như một vòng quay, không ngừng chuyển động.

Từ ngày cô phát hiện Vòng Quay Vận Mệnh, giống như đã mở chốt của một cái bố cục.

Vụ án của Tống Nam, không phải kết thúc, mà là khởi đầu.

Lá Tarot trong tập vẽ của Tống Nam, cái chết của Nguyễn Thiệu Lăng, còn có một xấp bài Tarot lẽ ra nên xuất hiện ở một hiện trường vụ án khác, bây giờ lại bị giấu ở trong hộp thư của tiểu khu......

Nếp nhăn giữa lông mày của Nam Mộc càng sâu, ánh mắt bỗng thoáng thấy bóng lưng đã đi xa của Tần Cận Bắc, hướng Vương Toàn Dập và Hình Lệ vẫy tay:

-Mọi người về trước đi, không cần chờ tôi.

*

Sau khi Nam Mộc đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen dừng ở ven đường, cô bước nhanh tới, sau đó kéo cửa trực tiếp lên xe.

Cô quay đầu, ánh mắt dừng lại trên đường nét bên mặt lạnh lẽo cứng rắn của người đàn ông.

Người đàn ông này, có dáng vẻ đẹp đẽ kinh diễm nhất cô từng thấy.

Là kiểu, dáng vẻ gặp qua một lần sẽ không quên được.

Cô từng gặp dáng vẻ hăng hái nhất của Tần Cận Bắc, anh khi đó, không hề giống bây giờ kiệm lời trầm mặc như vậy.

Người đàn ông này, đến nay vẫn còn nắm giữ kỷ lục huyền thoại nhất của đội cảnh sát hình sự.

Anh dễ dàng trở thành một cảnh sát xuất sắc ưu tú, nhưng bản thân luôn có vẻ kiêu ngạo không chịu thua ai, gây ra vô số tranh luận.

Nhắc đến Tần Cận Bắc, hai từ được nói đến nhiều nhất, một là truyền kỳ, còn kia, là không tuân thủ quy tắc.

Anh là truyền kỳ trong giới cảnh sát của thành phố Nam Giang, cũng là cảnh sát ngang ngạnh bất trị nhất.

Đến nay Nam Mộc vẫn còn nhớ rõ, anh của năm năm trước, liên tiếp phá kỳ án, vụ án suốt mười lăm năm không giải quyết được, sau đó cuối cùng bị Tần Cận Bắc phá, trên buổi họp báo, dáng vẻ anh mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện.

Giây phút đó, dường như ngay cả việc hô hấp, cô đều quên.

Cô chỉ nhớ rõ trước ống kính, khuôn mặt đẹp trai sắc nét của anh, còn có dáng vẻ anh thỉnh thoảng cúi đầu mỉm cười.

-Tần Cận Bắc, anh biết không, bốn năm trước sau khi anh rời đi, tôi vẫn luôn sợ hãi, tôi sợ không tìm được anh, lại sợ tìm được anh.

Liên quan tới tình yêu, Nam Mộc đã nhiều lần nghe qua loại lý luận liên quan tới đúng thời điểm, sai người.

Nhưng tâm trạng lúc nhỏ, chỉ là thích mà thôi, nào có cái gì đúng với sai đâu.

Cô lúc nhỏ, chính là thích anh, cô nào biết trước, sau đó, sẽ xảy ra những chuyện kia......

---------------------

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.24468 sec| 2408.5 kb