- Án mạng của Tống Nam, có hai nạn nhân, điểm thứ 4 kia, lẽ nào có liên quan tới án mạng lần đó? Chẳng lẽ lúc trước có án mạng nào đó, chúng ta quên?
Thần sắc Hình Lệ vô cùng nghiêm túc, nâng tay sờ đầu hai cái, vô cùng khổ sở nghĩ.
- Điểm thứ 4…
Nam Mộc cầm bút ký tên trên bàn lên đầu ngón tay, xoay một vòng, chậm chạp không chỉ vị trí kế tiếp.
- Tôi hiểu rồi!
Vương Toàn Dập vỗ bàn.
- Điểm thứ tư là nơi xảy ra vụ án thứ 4.
- Hung thủ chắc chắn đang khoe ra, hoặc ám chỉ, nếu ta tìm được điểm thứ 4 thì chẳng khác nào tìm được địa điểm xảy ra vụ án kế tiếp.
Vương Toàn Dập nhìn bản đồ, ánh mắt kiên định.
Nam Mộc hơi nheo mắt, từ chối cho ý kiến.
Giây tiếp theo, ngòi bút dừng trên mặt bản đồ một cách nhẹ nhàng tại một điểm.
Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Lục Kì.
- Án mạng của Tống Nam, có hai nạn nhân, nhưng có ba người chết.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, Tống Nam, cũng là một trong số những người bị hại.
Cho nên, điểm thứ 4, không phải nơi xảy ra vụ án tiếp theo, mà là nơi Tống Nam nhảy lầu tự vẫn, bệnh viện chỉnh hình Y Mĩ.
Bốn mắt đối thẳng, Nam Mộc nhìn thấy đáy mắt bình tĩnh không sóng gió đầy thâm trầm của Lục Kì.
Cô nghĩ như vậy nằm trong ý muốn của anh.
Hoặc nói, cô vốn nên nghĩ như vậy.
- Cuối cùng là ở đâu?
Vương Toàn Dập bị Nam Mộc phản bác, gãi gãi da đầu, ý nghĩ trong đầu vòng vo bị giam hãm, nhưng thực ra đã hiểu điều Nam Mộc nói.
Nguyễn Thiệu Lăng, Đồng Sanh, Trần Viện, Tống Nam.
Nơi bốn người họ bị giết tạo thành 4 đỉnh trong ngôi sao 5 cạnh.
Nhưng, điểm cuối cùng này, ở chỗ nào?
- Có thể là nhà Tống Nam? Lúc trước mẹ và em gái Tống Nam chết ở đâu?
Hình Lệ hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra.
Nam Mộc lắc đầu, không mở miệng nói.
Sau đó lại yên lặng.
- Tiểu Mộc đầu, đi trường đại học Nam Giang đi.
- Sư phụ, con ra ngoài gặp một người.
Câu nói của Lục Kì và Nam Mộc đồng thời vang lên.
Ánh mắt hoang mang khó hiểu của Hình Lệ nhìn theo bong lưng Nam Mộ, mãi cho tới khi bóng hình gầy nhỏ xinh đẹp ấy biến mất ở cửa, mắt vẫn dừng lại ở đó, không thu lại.
Vương Toàn Dập nhoài người qua ghế dựa, tay vỗ vỗ vai Hình Lệ.
- Tiểu Mộc Đầu hẳn là muốn đi tìm địa điểm thứ 5.
Tuy rằng anh không biết rốt cuộc Nam Mộ muốn đi tìm ai, nhưng đối với sự ăn ý người thường không thể giải thích của Lục Kì và nam Mộ, anh đã sớm quen.
*
Đại học Nam Giang.
Đại khái là ngay cả Nam Mộc cũng không nghĩ, tối qua cô vừa mới chạy khỏi người đàn ông đó trong không khí không được vui vẻ, hôm sau, cô lại không thể không đi tìm anh.
Nhưng cũng đành thôi, chỉ có Tần Cận Bắc mới có thể biết, điểm cuối cùng trên bản đồ, rốt cuộc là chỗ nào.
Nam Mộc lần theo tiếng chuông vào học, đi vào phòng học đa năng, lúc đi ngang qua phòng học, cô nhìn xuyên qua cửa sổ, người trong phòng học rất đông, chỉ còn một hai chỗ ngồi cuối, linh tinh tủn mủn vài chỗ trống.
- Khéo như vậy, lại gặp cậu rồi, lại đây ngồi đi.
Người nói là cô bé từng nói chuyện với Nam Mộc hai lần trong tiết của Tần Cận Bắc.
Cô bé thực sự rất nhiệt tình phất tay về phía Nam Mộc, ý bảo cô ngồi vào chỗ trống đằng sau mình.
Sau khi Nam Mộc ngồi xuống, tầm mắt hướng về phía trước.
Lọt vào mắt chỉ có bục giảng trống rỗng, cả bảng đen trắng trơn.
- Thầy không tới?
Cô gái nhìn thoáng qua đằng trước, sau đó buồn bã cúi đầu nâng cằm:
- Nam thần của tớ đại khái là hôm nay sẽ không đến.
Nói xong cô bĩu môi, biểu cảm mất mát.
- Giờ đã là tiết hai rồi.
Nam Mộc nhìn phòng học dường như đã không còn chỗ trống, thản nhiên nói.
Cô gái cúi đầu, buồn chán vẽ một bức tranh trên vở.
- Đúng vậy, chỉ là mọi người đều không bỏ đi, họ đều đang đợi, nhỡ đâu nam thần của tớ tới, nếu giờ đã đi, sau đó sẽ hối hận chết mất.
Giống như nhớ ra điều gì đó, cô gái buông bút, hơi quay đầu về phía sau, hướng Nam Mộ.
- Đúng rồi, cậu biết Hoàng Khản không? Giáo viên ba không đến dạy.
Nam Mộ nhìn chằm chằm bảng đen trống trải, giật mình:
- Mưa không tới, tuyết không tới, gió to không tới.
- Đúng vậy, nhưng nam thần của tớ càng tuỳ hứng hơn, không muốn đến thì không đến. Tiết này là tớ trốn tiết chuyên ngành đó, ai, không biết tại sao, tiết trước nam thần còn tới mà, sao giờ lại không tới.
- Không nhìn nam thần thì thần hồn không yên, tớ chọn trốn tiết chạy tới…
Cô gái tóc ngắn ngồi cùng hàng vốn im lặng nghịch điện thoại, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người đột nhiên cảm thán một câu.
Hai người mê muội tới gần nhau, đè thấp giọng tán gẫu ngày càng hăng.
- Tiết này thầy Tần không đến, các bạn học không muốn ngồi tự học có thể rời khỏi, bạn học ở khoa khác, cũng có thể rời khỏi.
Phòng học vang lên tiếng động đầu tiên, cắt ngang những tiếng xì xầm khe khẽ.
Cô gái đứng dậy người không tính là cao, tỉ lệ thân hình cũng rất tốt, một mài tóc màu trà xoã tới thắt lưng, lúc đi, tà váy theo động tác của cô ấy phiêu động, phóng khoáng phong tình.
Cô gái chậm rãi đi lên bục giảng, nhìn mọi người trong phòng, cằm hơi nâng lên, cổ tạo thành một đường cong thon dài, độ cung tuyệt đẹp, giống như thiên nga tao nhã sống ven hồ.
- Bạn học muốn ở lại tự học, đề nghị giữ im lặng, không muốn ở lại, có thể rời đi, đừng quấy rầy những bạn học khác.
- Người này là ai, ngạo mạn như vậy.
- Cậu ta ở khoa khác lần đầu tới dự thính, đây là đại biểu khoa - Cố Yên, tiết đầu của học kì 1, nam thần tới hỏi, có ai muốn làm đại biểu khoa không, một đống người giơ tay, nam thần của tớ lại còn chế giễu, thầy ấy nói đại biểu khoá không có thêm thu nhập, có thể còn phải làm cu li, vậy mà không ai bỏ cuộc, ai cũng muốn làm đại biểu khoá, tất cả nhìn về phía thầy ấy, kết quả hôm đó Cố Yên tới muộn, nam thần của tớ nhìn cậu ta một cái, chỉ định cậu ta.
Cô gái ngồi cùng hàng với Nam Mộc, hiển nhiên là liều chết trung thành mê muội với Tần Cận Bắc, cả học kì này không bỏ tiết.
- Vì sao chứ? Vì cậu ta đẹp? Tần nam thần hoá ra cũng chỉ là người xem trọng sắc đẹp…
Cô gái lắc đầu:
- Không phải, nam thần của tớ nói, vì cô ấy đến muộn, hoặc là chịu phạt, hoặc là làm đại biểu khóa …
Cố Yên nói xong, trong phòng có người lục tục rời đi, cô gái ngồi cùng hàng với Nam Mộc khép bút sách lại, nhưng chậm chạp không đứng dậy.
Hai giây sau, cô gái đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng Nam Mộc.
- Sao tớ cảm thấy Cố Yên hơi giống bạn.
Mặt Nam Mộc cứng đờ, mắt nhìn về phía trước, nơi bục giảng, khuôn mặt xinh đẹp tươi trẻ của Cố Yên.
- Tớ chỉ buột miệng thôi, bạn đừng để ý, đi trước đây, bye bye.
Cô gái nhanh nhẹn đút sách vở vào trong cặp, cười cười với Nam Mộc, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô gái đi rồi, vẫn còn nhiều người đứng dậy bỏ đi, trong chốc lát, người trong phòng, thiếu đi một nửa.
Nam Mộc nhìn phòng học trước mặt ngày càng vắng, ánh mắt sáng ngời như bị bịt kín bởi một lớp lo lắng.
Hôm nay Tần Cận Bắc không tới, tối qua xảy ra chuyện như vậy, anh có ý trốn cô cũng sẽ không để ý điện thoại và tin nhắn của cô.
Đành vậy, hẳn là không ai biết Tần cận bắc ở đâu.
Trừ, Cố Yên.
-----------
Dịch: Mạn
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo