Sau không giờ, trên bầu trời thành phố Nam Giang xuất hiện trận tuyết rơi lớn nhất trong năm nay.
Sáng sớm ngày thứ hai, cả thành phố ngập trong một sắc trắng, dưới mái hiên con phố nhỏ lâu đời kết thành từng mảng băng mỏng óng ánh trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên chói mắt.
- A!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh của công viên Di Linh.
Khi tổ chuyên án chạy tới hiện trường thì khu vực hiện trường đã bị dây phân cách bao vây lại.
Trong góc công viên, một lớp tuyết dày bao trùm lên mặt cỏ, bên phải thảm cỏ là một khoảng tuyết nhô lên hình người, là thi thể của một người đàn ông.
Tuyết đọng trên thi thể đã sớm bị người ta xới tung lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Khi Hàn Viễn nhìn thấy thi thể, sắc mặt lập tức tối sầm.
- Tôi từ nơi khác tới đây để cùng mừng năm mới với gia đình ở thành phố Nam Giang này. Đúng lúc tôi nghe nói mùng một đầu năm công viên Di Linh không có nhiều người, tôi liền dẫn con và chồng tới đây chơi, nào ngờ đó lại là một thi thể, con tôi ngay từ đầu tưởng là một người tuyết mới tới xem một chút, kết quả phát hiện là một cỗ thi thể, con tôi bị dọa sợ... - Một phụ nữ trông chỉ khoảng ba mươi tuổi đầu với khuôn mặt tái nhợt đang nói với Lương Thu Hòa đứng bên cạnh.
Người chứng kiến là một nhà ba người, khi bé trai bảy tuổi phát hiện ra thi thể mà vốn tưởng là người tuyết đã tò mò chạy tới, kết quả phát hiện hóa ra lại là một thi thể.
Thế nhưng chính vì vậy mà đã phá hủy hiện trường rồi.
- Ngoại trừ vết thương trí mạng ra thì phần bụng người chết còn có sáu vết thương khác được tạo thành từ nhiều loại hung khí khác nhau, - Hàn Viễn ngồi xổm xuống cạnh thi thể, thân người hơi nghiêng về phía trước để ghé sát cái xác kia.
- Tôi có nhớ vụ án này! - Mạnh Vĩ vỗ đầu một cái, giọng điệu vừa vội vừa giận.
Tần Cận Bắc vốn đang tập trung nhìn cái xác, nghe thấy lời Mạnh Vĩ nói liền quay đầu lại nhìn anh ta.
- Nhưng không đúng nha, vụ án này xảy ra từ sáu năm trước, lúc ấy tôi cùng vì không đối chiếu được thời gian xảy ra vụ án mới quên mất vụ án này.
Mạnh Vĩ ra sức vuốt gáy, giống như đang phẫn nộ phát tiết cho chính sự bất lực của bản thân, sau đó mới nói tiếp.
- Ban đầu khi sàng lọc vụ án, tôi từng nhìn thấy vụ án này, người đàn ông này tên là Hứa Kế Minh, là phú nhị đại, năm năm trước anh ta còn đang học cấp ba, khi ấy Hứa Kế Minh có một cô bạn gái, hai người xảy ra mâu thuẫn, người bạn gái muốn chia tay, kết quả đêm chia tay Hứa Kế Minh đã đánh người, xâm phạm, còn đâm cô bạn gái sáu dao, cô gái kia ngược lại tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng tên cặn bã Hứa Kế Minh này...
Mạnh Vĩ nhìn tấm thẻ trong miệng cỗ thi thể nằm đằng xa kia, không cần nhìn hắn cũng biết thứ đang cắm trong miệng Hứa Kế Minh kia là gì.
- Sau khi bị cô gái kia tố cáo, Hứa Kế Minh lại lấy lí do bị bệnh tâm thần, loại xiếc này là thứ mà kẻ có tiền thích chơi nhất, cuối cùng Hứa Kế Minh thoát tội thành công, cô gái nghe nói đã về quê, lời đồn truyền đi rất khó nghe, cô gái không chịu được áp lực đã mấy lần muốn tự sát, cuối cùng không còn tin tức gì nữa, cũng có người nói cô gái bị ép phát điên, chỉ là một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đầu, vậy mà cả cuộc đời bị hủy hoại chỉ vì như vậy...
Mạnh Vĩ nói đến lời cuối cùng, giọng điệu càng trở nên lạnh lẽo hơn, anh ngại Tần Cận Bắc còn ở đây nên đã cố nén không nói câu Hứa Kế Minh chết là sự trừng phạt thích đáng.
- Nhưng vụ án này quả thực có điểm kỳ lạ, cô gái kia bị đâm sáu dao, nhưng có phải cùng một hung khí tạo thành hay không, hơn nữa cường độ và góc độ vết thương được tạo thành cũng không giống nhau, khi ấy cũng vì điểm này nên có người đoán Hứa Kế Minh thật sự bị bệnh tâm thần, ví dụ như tâm thần phân liệt, chứng vọng tưởng gì đó, bằng không một người bình thường cầm trong tay con dao giết người sao có thể mang theo nhiều loại hung khí như vậy trên người, còn sợ người khác không phát hiện ra được sao?
Lời nói của Mạnh Vĩ khiến Lương Thu Hòa cũng trầm mặt một lúc, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng tầm mắt vẫn nhìn đến gương mặt của Tần Cận Bắc, hiển nhiên anh đang chờ Tần Cận Bắc mở miệng.
- Có ba khả năng, thứ nhất, Hứa Kế Minh xác thực bị bệnh tâm thần; thứ hai, trước khi Hứa Kế Minh gây án đã sắp đặt tỉ mỉ, nhưng năm năm trước người chết còn đang học cấp ba, khi gây án sẽ không có tính tổ chức như vậy, khả năng này rất thấp; thứ ba, hiện trường phát hiện án năm đó còn có bên thứ ba xuất hiện...
Tần Cận Bắc nói đến đây thì ngừng lại, không tiếp tục đề tài này nữa.
Vụ án năm đó thật là một bi kịch, nhưng hiện giờ bọn họ đã không thể làm gì được nữa, hiện giờ điều tổ chuyên án có thể làm chính là tập trung cho vụ án trước mặt, tìm ra hung thủ.
Tần Cận Bắc bình tình liếc nhìn cỗ thi thể, cuối cùng dừng lại vết thương trên bụng.
- Đội trưởng Tần, lần trước hung thủ mổ bụng là vì trên mạng rất nhiều người nói câu kia, lần này có phải cũng có dụng ý đặc biệt gì không?
Lương Thu Hòa hỏi.
- Điều này không phải đơn giản sao, Hứa Kế Minh đâm bạn gái anh ta sáu dao, hơn nữa vết thương cũng không phải do cùng một hung khí tạo thành, hung thủ cũng dùng vũ khí không giống nhau đâm sáu nhát, đây không phải gậy ông đập lưng ông sao.
Không đợi Tần Cận Bắc trả lời, Mạnh Vĩ đã giành trả lời trước.
Lương Thu Hòa kinh ngạc một giây, giống như đang suy nghĩ về lời nói của Mạnh Vĩ, có vẻ lời của Mạnh Vĩ cũng có lý.
- Trên bụng người chết bị đâm sáu nhát dao, xem ra giống như một đồ án nào đó, - Hàn Viễn vẫn luôn ngồi chồm hỗm cạnh thi thể quan sát rốt cuộc đứng dậy, hàng lông mày nhíu lại - nhưng cũng có thể cảm giác của tôi sai rồi.
Hàn Viễn vừa liếc nhìn vết dao trên bụng Hứa Kế Minh vừa lắc đầu, biểu lộ có phần do dự.
*
Người của tổ chuyên án vừa về tới cục, Tần Cận Bắc đã bị cục trưởng gọi đi.
Bầu không khí bên trong phòng làm việc an tĩnh một cách dị thường, tiếng Mạnh Vĩ gõ bàn phím đặc biệt vang.
Anh ta chuyên tâm nhìn chằm chằm máy tính, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, một lát sau một tiếng 'ầm' vang lên, Mạnh Vĩ nặng nề đập bàn một cái, lại là tức giận, lại là thất vọng.
- Lão Lương, anh nói xem hiện giờ làm sao tra....
Mỗi lần tổ chuyên án phát hiện ra quy luật gây án của hung thủ, thì hung thủ sẽ lại phá vỡ quy luật kia.
Ví dụ như ba vụ án trước, khi ấy tổ chuyên án cho rằng hung thủ nhằm vào phần tử bang phái, kết quả đến vụ án thứ tư hung thủ lại lựa chọn thay đổi phương thức gây án khác trên người bị hại.
Lần này cũng như vậy.
Lần này, Mạnh Vĩ đã nhọc công khổ sở tra hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này đã chịu đựng đến mức hai mắt đỏ ngầu, anh thậm chí đã chú ý tới vụ án này, chẳng qua vì không phù hợp với quy luật thời gian mới loại bỏ vụ án này đi, không ngờ hung thủ cuối cùng lựa chọn Hứa Kế Minh.
- Tâm lý phạm tội không phải là đoán sao, hiện giờ đoán tới đoán lui có ích gì, hung thủ không lộ diện theo phương thức cũ, căn bản không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì!
- Đừng nói nữa. - Lương Thu Hòa nháy mắt với Mạnh Vĩ, nhưng lại không thể ngừng lời nói tiếp theo của Mạnh Vĩ.
- Anh ngăn tôi làm gì, đội trưởng Tần cũng không có ở...
Lần này, đến cả Chu Dật cũng ngước mắt lên, tầm mắt nhìn qua Mạnh Vĩ, nhìn phía sau anh ta.
Gương mặt Mạnh Vĩ cứng đờ, cuối cùng anh cũng đã ý thức được Tần Cận Bắc đang đứng sau lưng mình, và Tần Cận Bắc cũng đã nghe thấy những lời kia.
Anh ta từ từ di chuyển cái cổ cứng ngắc nhìn Tần Cận Bắc, trên gương mặt ảm đạm xuất hiện thần sắc không nói nên lời, rồi lại không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, miệng vẫn mở lớn như vậy.
Bầu không khí lâm vào thế giằng co càng dồn nén hơn so với sự tẻ ngắt.
- Nói tiếp đi.
Tần Cận Bắc tháo găng tay ném lên bàn, sau khi ngồi xuống liền ngước mắt lên nhìn Mạnh Vĩ đang mở to miệng hết cỡ.
Tần Cận Bắc trời sinh có một đôi mắt rất đẹp, thỉnh thoảng khi bày ra bộ dạng ngả ngớn trông có vẻ rất lười biếng, nhưng khi chăm chú nhìn người lại ẩn chứa sự tàn nhẫn giống như mãnh hổ ngủ say bỗng choàng tỉnh vậy.
Hai mắt của anh rất đen, rất trầm, nhìn không thấy đáy.
Da đầu Mạnh Vĩ run lên khi bị Tần Cận Bắc nhìn chằm chằm như vậy, anh nuốt ngụm nước bọt, nhưng vẫn chậm chạp không nói gì.
- Đội trưởng Tần...
Lương Thu Hòa nhìn gương mặt không có bất cứ cảm xúc nào của Tần Cận Bắc, muốn lên tiếng hòa giải, lại bị Tần Cận Bắc giơ tay ra dấu ngừng.
- Nói tiếp đi. - Tần Cận Bắc nhìn thẳng Mạnh Vĩ, nói lại câu khi nãy.
- Nói thì nói - Mạnh Vĩ bị kích không xuống đài được, cộng với công sức vất vả một tháng này đều đã uổng phí cả, anh đã nhẫn nhịn đầy một bụng tức rồi liền dứt khoát ôm tâm tình không đếm xỉa tới kết quả xấu nhất, cùng lắm thì rời khỏi tổ chuyên án về lại phân cục thôi, cũng không phải hậu quả gì khó lường - Hiện giờ đã qua hai tháng, xảy ra sáu vụ án rồi, tra đến bây giờ mà một manh mối cũng không có, huống chi những kẻ mà hung thủ giết vốn đều là những tên cặn bã, chúng ta còn tra án nhiệt tình gì nữa, dứt khoát giải tán tổ chuyên án thôi...
- Mạnh Vĩ! - Lương Thu Hòa kéo tay anh ta, ra dấu cho Mạnh Vĩ câm miệng.
Nếu những lời nói trước đó của Mạnh Vĩ chỉ là những lời nói nhảm thì cũng có thể hiểu được, nhưng mấy lời nói sau đó Mạnh Vĩ đã vượt ra khỏi biên giới rồi.
- Lão Lương, hôm nay anh đừng cản tôi, hơn nữa tôi đã nói sai gì đâu?!
- Đừng ngăn cản cậu ta - Tần Cận Bắc liếc nhìn Lương Thu Hòa đang lôi kéo cánh tay phải của Mạnh Vĩ, sau đó hất cằm nhìn về phía cửa - Không muốn ở lại, hiện giờ có thể đi ra ngoài.
Dứt lời, chân Mạnh Vĩ di chuyển về phía cửa, nhưng rất lâu sau đó cũng không di chuyển nữa.
- Có phải cậu cảm thấy hung thủ rất thông minh, thậm chí còn khá hay không? - Tần Cận Bắc nhìn anh ta, thần sắc bình tĩnh, trong đáy mắt u ám lại xuất hiện cảm giác áp bách khó diễn tả thành lời - Nói thử xem, tại sao hung thủ phải ra tay với Lâm Giai Giai đây?
Mạnh Vĩ đột nhiên sửng sốt một chút, không hiểu được tại sao Tần Cận Bắc bỗng nhiên nhắc tới Lâm Giai Giai, nạn nhân của vụ án thứ tư, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ, một lát sau vẫn trả lời.
- Bởi vì Lâm Giai Giai đã đăng bản đồ vị trí gián tiếp hại chết người.
- Ban đầu tại sao Lâm Giai Giai phải làm như vậy?
- Cô ta và bạn trai mình về Tương Bình, anh trai của bạn trai động tay chân với cô ta, chị dâu trộm đồ của cô ta, trong nội tâm cô ta không kìm nén được sự bực tức đã lên mạng nói nói mấy lời cũng chẳng ghê gớm gì, không ngờ sau đó trở thành vũ lực trên mạng inteet, còn chết người nữa...
Ý định ban đầu của Lâm Giai Giai chưa chắc đã là công kích người Tương Bình, ban đầu đại khái cũng không ai ngờ sự việc sẽ náo loạn đến tình trạng không thể vãn hồi như vậy, diễn biến thành vũ lực trên inteet, thậm chí còn hại chết người vô tội.
- Ngoại trừ thay đổi thực tế ra thì cách làm của hung thủ khác gì vũ lực trên inteet đây?
Lời nói của Tần Cận Bắc khiến sắc mặt của Mạnh Vĩ vốn đã cứng ngắc bỗng dưng ngẩn ngơ.
Những công kích trên mạng lúc trước về người Tương Bình kia ngoại trừ một phần là theo phong trào ra thì xác thực có một số người bị từng bị người Tương Bình hãm hại, còn có một số người thấy cách một bộ phận Tương Bình hại người khác không thuận mắt, bọn họ sở dĩ cùng chỉ trích người Tương Bình là vì cảm thấy người Tương Bình đã phạm sai lầm mà lại không có hình phạt xứng đáng.
Hung thủ lựa chọn những người này cũng vì những người này đã phạm luật nhưng lại thoát khỏi sự chế tài của pháp luật, cho nên hung thủ dùng phương thức của mình để trừng phạt những người này.
Trừ việc thay đổi hành động ra thì những cư dân mạng này chỉ trích nhằm vào những người mà họ cho là đã phạm sai lầm, cuối cùng diễn biến lại thành vũ lực inteet, làm thương tổn tới người vô tội; cách làm của hung thủ thật ra cũng không khác gì so với những cư dân mạng tạo nên vũ lực inteet thương tổn tới những người vô tội kia.
Điều khác biệt duy nhất nằm ở chỗ trên mạng là ngôn luận bạo lực, có lẽ chỉ vượt qua ranh giới đạo đức kia thôi.
Còn hành vi của hung thủ đã vượt qua ranh giới luật pháp rồi.
Biểu cảm cứng ngắc của Mạnh Vĩ cuối cùng đã bị Lương Thu Hòa lôi kéo, vặn xoay người ngồi xuống.
Sau khi Lương Thu Hòa lôi kéo Mạnh Vĩ ngồi xuống rồi đương nhiên cũng không bỏ sót từng động tác nhỏ nào của Mạnh Vĩ.
Tư thái lúc này của Mạnh Vĩ đã là phục rồi, rồi lại cố chấp mạnh miệng, gương mặt không nén được cơn giận liền dứt khoát ngậm miệng lại.
Ngôn hành cử chỉ ngày hôm nay của Mạnh Vĩ thật sự đã vượt ra khỏi giới hạn, dù sao anh cũng vẫn là một cảnh sát, nhưng nếu khi nãy Tần Cận Bắc giảng đạo lý cho một Mạnh Vĩ đang nóng giận thì sẽ không thể nào thuyết phục được anh ta.
Trái lại, bình thường Mạnh Vĩ tiếp xúc với rất nhiều tin tức trên mạng inteet, dùng vụ án của Lâm Giai Giai có thể trực tiếp đánh vào chỗ đau của Mạnh Vĩ.
Sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng khớp với lời nói ngay từ ban đầu Lương Thu Hòa đã nói với Mạnh Vĩ khi tổ chuyên án được thành lập.
- Đội trưởng Tần chuyên trị những kẻ không phục.
Hơn nữa còn trực tiếp dùng một kích đánh vào chỗ hiểm, khiến người khác không cách nào trả treo lại được.
-----------
Dịch: Huyền Vũ
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo