⁃Tôi có lỗi với viện trưởng, vừa rồi tôi đã nói mọi chuyện cần thiết ra rồi.

Trong ống nghe truyền đến thanh âm khàn khàn của Diêu Ca.

Ước chừng khoảng 10 phút sau, Diêu Ca cùng ba người khác của đội cảnh sát hình sự đã xuất hiện tại cửa phòng làm việc của viện trưởng.

Trên mặt Diêu Ca còn mang theo nước mắt, trong mắt không có một tia cảm xúc nào, tâm trạng rơi xuống thấp tới mức cực điểm.

⁃Có lỗi với viện trưởng.

Diêu Ca đứng tại cửa ra vào, chậm chạp không đi vào trong. Một lát sau, cô quay đầu nhìn Lý Dục Tú, cau mày, ngũ quan dường như nhăn nhó đến vặn vẹo, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở:

⁃Tôi không muốn lại giấu diếm chuyện này đi.

Lý Dục Tú nhìn Diêu Ca, chậm rãi đi tới, sau đó đưa tay vỗ về cô, nhưng không lên tiếng.

⁃Chúng ta tìm thấy Diêu Ca tại căn-tin, khi phát hiện Diêu Ca, chỉ có một mình cô ấy.

Vương Toàn Dập nhỏ giọng nói với Nam Mộ cùng Hình Lệ.

Nam Mộ một màn trước mắt, tiếp đó giương mắt nhìn Lục Kỳ

Ánh mắt của cô vừa lúc đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lục Kỳ.

Chỉ một cái liếc mắt, cô cũng không nhìn thêm nữa, nhưng nghi hoặc trong lòng cô vẫn không được giải đáp.

Vì sao hung thủ lại bỏ qua Diêu Ca?

Hay nói cách khác, phải chăng ngay tè đầu phỏng đoán của bọn họ đã sai lầm?

⁃Vị Lâm nữ sĩ kia là một ký giả. Khi tôi tiễn cô ấy đi, cô ấy đột nhiên lôi kéo tôi, làm tôi phái nói ra chân tướng sự tình ba năm trước, còn nói nếu như tôi không có nói ta, cô ấy liền...

Diêu Ca nói đến đây, thanh âm nghẹn ngào, giống như khó mà tiếp tục nữa.

⁃Kỳ thật, tôi đã sớm không giấu diếm nổi nữa... Tôi nói chuyện bộ đồ ăn dùng một lần năm đó nói hết cho cô ấy. Bao gồm cả chân tướng rằng bọn nhỏ không phải bị ngộ độc thực phẩm, còn có chuyện bộ đồ ăn biến mất sau đó:

Diêu Ca đưa tay lau nước mắt một lát:

⁃Tôi vừa nói hết toàn bộ rồi.

Khi mọi người ra khỏi văn phòng, Hình Lệ vẫn nghiêng đầu, nhìn về phía văn phòng, anh đưa tay lên sờ trên đỉnh đầu, biểu cảm rất không hiểu chuyện gì đang xảy ra

⁃Hiện tại lại là tình huống gì vậy?

Nam Mộc lắc đầu, nhìn về phía Lục Kỳ :

⁃Sư phụ.

Vừa mới kêu ra miệng, thanh âm của cô liền dừng lại.

Lục Kỳ đứng một chỗ, an tĩnh lạ thường, ánh mắt lại đưa về phía trước cách đó không xa, không biết đang nhìn cái gì, dường như là đang phá lệ xuất thần.

Nam Mộc theo lần ánh mắt anh nhìn sang, lọt vào trong tầm mắt là một bé gái nhỏ đang ngồi lên xe lăn. Cô bé xem ra khoảng bảy tám tuổi, bên cạnh cô bé còn có hai bé trai đang đứng, trên lỗ tai đều mang máy trợ thính.

Ba đứa trẻ nghiêng đầu, nhìn về phía cô và Lục Kỳ, trong mắt có mấy phần hiếu kỳ, nhưng lại không tiếp cận bọn họ.

Một lát sau, một người phụ nữ đi lướt qua Nam Mộc, đi về phía ba đứa trẻ đó. Người phụ nữ đó là Diêu Ca.

Tâm tình Diêu Ca đã bình phục lại, đi đến bên người mấy đứa bé rồi ngồi xuống, nói với mấy đứa cái gì đấy.

Ngay sau đó, Nam mộ trông thấy cô né đang ngồi trên xe lăn bỗng nhiên đưa tay, xoa xoa khóe mắt Diêu Ca.

Hình ảnh này đột nhiên làm đôi mắt Nam Mộc nóng lên.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Diêu Ca cùng mấy đứa bé này nữa.

--------

Tuy Diêu Ca cuối cùng cũng bình yên vô sự trở về, nhưng cân nhắc xuất phát từ sự an toàn, Lục Kỳ để Hình Lệ và Thẩm Toán tạm thời lưu lại đây. Mà anh cùng Nam Mộ, Vương Toàn Dập chạy về đội cảnh sát hình sự.

Trên đường trở về, trong xe thiếu đi hai người, bầu không khí so va lúc đến cũng bức bối hơn nhiều.

Chờ đến khi trở lại đội cảnh sát hình sự, cũng không lâu lắm, Vương Toà Dập bỗng nhiên kinh hô một tiếng:

⁃Đội trưởng Lục, Tiểu Mộc Đầu, hai người nhìn này! Blog chính thức của Tin tức tối Nam Giang đã đăng một microblog nói về việc chất thải y tế được tái chế thành bộ đồ ăn dùng một lần rồi này!

Nam Mộc tiến tới, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt Vương Toàn Dập.

⁃Không chỉ có blog chính thức này, mà cả trang web chính thức của Tin tức tối Nam Giang, còn có mấy trang web thông tin khác đều đăng tin này lên. Còn lật lại chân tướng vụ trẻ em trong viện mồ côi bị ngộ độc thực phẩm tập thể ba năm trước, cũng là vì những bộ đồ ăn này.

Trong tin tức còn nhắc đến một số nội tình ký giả thăm viếng điều tra được.

Vương Toàn Dập đọc những việc được miêu tả trong tin tức, tức giận vỗ bàn một cái:

⁃Đm! Những người này vì kiếm tiền cũng quá xấu bụng rồi! Mặc kệ những chất thải y tế không được qua xử lý sẽ ra sao. Trong đó có cả kim tiêm của bình truyền dịch, ống truyền dịch có bệnh truyền nhiễm trực tiếp bị nghiền vỡ vụn bên trong máy móc rồi làm thành bộ đồ ăn, xuất ra bán trên thị trường.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Mộc rung lên, cô lấy ra, nhìn thoáng qua tin nhắn vừa gửi đến.

⁃Số 1 đó không phải chỉ người, mà chính là tất cả sự việc.

Đơn giản rõ ràng, là phong cách của Tần Cận Bắc.

⁃Số 1 còn lại trong khoảng giữa 44 và 45 kia không phải chỉ người, mà chính là toàn bộ chuyện này. Phế phẩm y tế được gia công thàng bộ đồ ăn dùng một lần, xuất ra bán trên thị trường.

⁃Nữ kí giả hôm nay tới viện mồ côi kia hẳn là khảo nghiệm của hung thủ đối với Diêu Ca, hoặc nên nói là một bài thi. Nếu như Diêu Ca nói chân tướng ra, hung thủ liền bỏ qua cho cô ấy.

Nam Mộc nói xong, nhớ lại một màn trước khi rời khỏi viện mồ côi kia.

Hình ảnh bé gái ngồi trên xe lăn, đưa tay lau nước mắt cho Diêu Ca.

Ba năm trước đây, Diêu ca biết chuyện mà không báo, đích thật là đã phạm sai lầm. Thế nhưng Diêu ca đúng là chân tâm thật ý quan tâm những đứa trẻ này.

Về phần sự việc ba năm trước, chỉ là một góc của tảng băng trôi.

Phế phẩm y tế gia công thành bộ đồ ăn dùng một lần, bán vào thị trường. Người bị hại không chỉ có 44 đứa trẻ ở viện mồ côi này, mà còn có nhiều người hơn nữa. Chỉ là những đứa trẻ kia tuổi tác còn quá nhỏ, sức đề kháng đương nhiên còn yếu, thế nên cuối cùng mới phát sinh sự kiện bọn nhỏ nhiễm bệnh tập thể.

Mà số 1 hung thủ một mực ám chỉ kia là cả sự kiện, không phải một người nào đó.

Vương Toàn Dập nhìn tin tức, bỗng nhiên ngẩn người:

⁃Nói đến cùng, nếu không phải là vì hung thủ giết ba người kia, chúng ta căn bản sẽ không đi thăm dò sự việc ba năm trước này, cũng không có khả năng biết rõ được chân tướng.

Những lời này của Vương Toàn Dập khiến ánh mắt Nam Mộc dừng lại trên người anh.

⁃Nếu như hung thủ chỉ muốn khiến chân tướng sự việc ba năm trước được bước ra ngoài ánh sáng, không cần phải giết người

Sắc mặt Lục Kỳ có chút trầm xuống

⁃ Hắn cũng không phải là sứ giả chính nghĩa gì.

Nam mộ nhìn một bên mặt của Lục Kỳ. Sắc mặt của anh tuy rằng khó coi, nhưng trong mắt lại lộ ra một cỗ kiên định.

Hung thủ vẫn giống như bốn năm trước, hắn "trừ gian diệt ác", từ góc độ nào đó mà nói, đích thực là làm cho lòng người vui sướng.

Thế nhưng, đúng như Lục Kỳ nói, nếu hung thủ chỉ là muốn chân tướng được ra ngoài ánh sáng, căn bản không cần giết người.

Nếu như thủ đoạn giữ gìn công nghĩa cũng là xúc phạm pháp luật, như vậy đến sau cùng điều hung thủ duy trì là cái gì chứ?

Có điều, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được quan điểm bình tĩnh khách quan như Lục Kỳ.

Lúc chạng vạng tối, Thẩm Toán và Hình Lệ chạy về từ viện mồ côi.

Khi Hình Lệ đi tới, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, hiển nhiên cũng đã nhìn thấy tin tức trên inteet, nhất thời khó thở mới có phản ứng này.

⁃Nhưng bất kể nói như thế nào, vụ án này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Vương Toàn Dập quay người ra sau nói, duỗi lưng một cái, dường như toàn bộ dây thần kinh đã căng ra rất lâu trên khắp cả người, lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng.

Trong phòng có không ai tiếp lời. Mắt thấy tình hình như vậy, Vương Toàn Dập có chút lo sợ bất an tới gần Nam Mộc.

⁃Tiểu Mộc Đầu, em nói đi, lần này là thật sự kết thúc rồi phải không?

Nam Mộc giương mắt, ánh mắt đảo qua mấy người đang trầm mặc, khẽ cười một tiếng, gật gật đầu:

⁃Kết thúc rồi.

⁃Lần này tất cả mọi người khổ cực rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.

Lục Kỳ nói xong rồi đứng lên, khi đi đến bên cạnh Nam Mộc thì ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Nam Mộc sửng sốt một chút, kịp thời phản ứng lại. Điều này đã thành sự ăn ý giữa cô và Lục Kỳ. Thậm chí không cần mở miệng, cô cũng có thể hiểu được ý của Lục Kỳ.

Lúc theo sau chân Lục Kỳ đi ra, hai người đều rất trầm mặc. Bước chân Nam Mộc không nhanh bằng Lục Kỳ, sau cùng cô dứt khoát quay người dừng lại, nhìn kiến trúc quen thuộc trước mặt.

⁃Sư phụ, Lão Nguyễn từng nói với em rằng, ông ấy từng đọc một câu thế này. Sở dĩ chúng ta không nhìn thấy hắc ám, là bởi vì có người dốc hết toàn lực, ngăn những hắc ám này ở nơi chúng ta không nhìn thấy.

⁃Nhưng có lẽ có những thời điểm, chúng ta cũng sẽ phải nhìn thấy những mặt hắc ám đó.

Đôi khi, có lẽ chúng ta nên đối mặt với những mặt tối của xã hội, chiến đấu chống lại nó, không bao giờ nhượng bộ

------------

Dịch: Dao Linh

Team: Điệp Mộng

0.09123 sec| 2410.289 kb