Trong tháng này Nam Mộc đã liên tiếp bốn lần, bởi vì cùng một giấc mơ mà tỉnh giấc.

Trong mơ, cô muốn đuổi kịp một chuyến xe lửa, vốn dư dả thời gian, nhưng trong nháy mắt, thời gian bỗng nhiên trở nên gấp gáp, trên đường cô thúc giục tài xế, sau khi xuống xe taxi, ra sức chạy nhanh, khi cuối cùng đã tới đại sảnh đợi xe, người soát vé lại nói với cô, xe lửa đã đi rồi.

Mà cô, cũng không mua được vé xe chuyến sau.

Đây là lần thứ tư mà cô, liên tục mơ tới cùng một cảnh tượng.

Cô ở trong mơ, thở dốc nhìn cửa soát vé ở trước mặt mình khép lại, một giây sau đó, cứ như vậy tỉnh lại.

Trước ngực, cảm giác không thở nổi, vẫn còn ngăn ở đó.

Cô hơi bực bội trở mình, tỉnh cả ngủ, vươn tay tìm kiếm ở đầu giường nửa ngày, rốt cục sờ đến điện thoại di động, sau đó bắt đầu tìm kiếm ngụ ý của giấc mơ không bắt kịp xe.

Mơ thấy xe, có khả năng báo hiệu sắp thăng chức.

Nam Mộc rũ mắt nhìn màn hình, ngón tay tiếp tục trượt.

Người trí thức độc thân mơ thấy không bắt kịp xe lửa, báo hiệu khả năng có cơ hội gặp được đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, chủ động theo đuổi cũng có khả năng, giữa người yêu có hi vọng đối phương bao dung chủ động mở rộng cửa lòng.

Cô hơi buồn cười, tiện tay để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi rửa mặt.

Nam Mộc dậy rất sớm, lúc ra cửa, sắc trời vừa mới tảng sáng.

Năm nay thành phố Nam Giang rất lạnh, sáng sớm đầu tháng chín, trong không khí đã có cảm giác mát mẻ, Nam Mộc nhẹ nhàng ma sát hai tay, đưa bàn tay vào túi sưởi ấm.

Cả ngày hôm qua, điện thoại của Tần Cận Bắc không gọi được, tin nhắn không trả lời, cô đến Nam Đại muốn tìm vận may, cũng không có kết quả.

Cô đợi hết hai tiết học, cũng không chờ được Tần Cận Bắc, tiết sau, Cố Yên chủ động tới tìm cô.

- Đến tìm Tam ca?

Cố Yên ôm sách giáo khoa, mặt mày mỉm cười, sinh động mà xinh đẹp.

Nam Mộc không nói phải, cũng không phủ nhận:

-Anh ta đi đâu rồi?

-Nam Mộc…

Độ cong bên môi Cố Yên chậm rãi biến mất:

-Tam ca đã không muốn gặp cô, cô tại sao không thể dứt khoát từ bỏ?

-Tra án, không phải anh ấy thì không thể sao? Cô không phải không biết Tam ca từng gặp phải chuyện gì, anh ấy sẽ không làm cảnh sát nữa, tại sao cô không thể tha cho anh ấy?

Nam Mộc hơi ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn, Cố Yên sẽ gọn gàng dứt khoát như thế.

Cố Yên không thích cô, từ lần gặp mặt trước, cô đã có trực giác này, thế nhưng buổi sáng hôm đó, Cố Yên che giấu rất tốt.

-Nam Mộc, đừng đến tìm anh ấy nữa, cô sẽ hại chết anh ấy.

*

Quảng trường ánh sáng.

Phạm vi của quảng trường rất rộng lớn, phía trước là đài phun nước hình tròn, Nam Mộc từng bước đi lên, lúc đi được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, quay người nhìn xuống phía dưới.

Giờ này, suối phun còn chưa mở.

Thời điểm quảng trường đẹp nhất, hẳn là ban đêm.

Đèn điện mới lên, ánh đèn của suối phun nổi bật không ngừng biến ảo, cảnh đường phố hai bên dưới ánh đèn chiếu rọi, đẹp đến mức không chân thực.

Tựa như một chai thủy tinh trong suốt phát ra ánh sáng óng ánh không có độ ấm.

Nơi này, có lẽ là nơi duy nhất cô có thể tìm thấy Tần Cận Bắc.

Hiện tại vào giờ này, trên quảng trường còn rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người qua đường, cảnh tượng vội vã.

Quảng trường trống rỗng, ngoại trừ Nam Mộc, không có ai khác ngừng chân.

Cô hơi ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời có chút âm u phương xa.

Nam Mộc nhìn đồng hồ, từ lúc cô ra ngoài đến bây giờ, đã hơn một tiếng.

Cô đứng ở nơi đó, vẫn nhìn bốn phía, bên tai, bỗng nhiên vang lên câu nói của Cố Yên hôm qua.

-Tra án, không phải anh ấy thì không thể sao?

- Cô không phải không biết Tam ca từng gặp phải chuyện gì, anh ấy sẽ không làm cảnh sát nữa, cô tại sao không thể tha cho anh ấy?

-Nam Mộc, đừng đến tìm anh ấy nữa, cô sẽ hại chết anh ấy.

Trong giọng nói lạnh nhạt, dường như, còn kèm theo tiếng nổ vang rền mơ hồ.

Từ xa đến gần.

Nam Mộc sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, đã cảm giác được hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, chảy xuống tiến vào trong cổ áo.

Mưa rào sấm chớp tới rồi.

Mưa rơi vừa vội lại mãnh liệt, Nam Mộc lập tức quay người đi lên, muốn tìm nơi tránh mưa.

Lọt vào trong tầm mắt, là một cây dù màu đen.

Dưới cây dù, khuôn mặt sâu xa của người đàn ông, lạnh nhạt giống như cơn mưa đầu thu này.

Người đàn ông kia, mang theo mưa gió mà đến.

Giây phút này, hô hấp của cô, đột nhiên ngừng lại.

Cảnh tượng trước mặt, và hình ảnh phai màu ố vàng bốn năm trước kia, chồng lên nhau.

Mọi vật xung quanh, dường như đều nhanh chóng biến mất.

Cô cứ như vậy nhìn thẳng vào anh.

Những hạt mưa rơi trên người, đã bị cây dù ngăn lại.

Nam Mộc ngẩng đầu, nước mưa thành hàng trên mặt cô, xuôi theo gò má trắng nõn của cô chậm rãi trượt xuống.

-Muốn biết cái gì?

Giọng nói của anh, thuần hậu dễ nghe, lại có chút khàn khàn.

Biểu cảm cứng đờ của cô dần dần buông lỏng, môi giật giật, nhưng không có lên tiếng.

-Nguyễn Thiệu Lăng chết rồi, hung thủ nhét vào miệng anh ta một lá bài Tarot, mặt bài là Hiệp sĩ sao.

Rất lâu sau đó, Nam Mộc rốt cục tìm về giọng nói của mình.

Tay của cô lạnh đến mức có chút cứng ngắc, lúc ngón tay lướt qua màn hình điện thoại di động, còn để lại vệt nước mỏng manh.

-Nơi này, là chỗ Đồng Sênh bị giết hại.

Nam Mộc chỉ vào bản đồ thành phố Nam Giang, đồng thời nói:

-Nơi này, là chỗ Trần Viện bị giết hại......

-Cụ Nguyễn là bị giết tại nhà, hiện tại đã có bốn điểm, vẫn còn điểm cuối cùng, nơi này, hiện tại chỉ có anh biết là ở đâu.

Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn gò má Tần Cận Bắc.

Gò má người đàn ông rất đẹp, lại rất căng bóng, ống tay áo sơ mi của anh hơi vén lên một đoạn nhỏ, lộ ra đường cong bắp tay, đường nét rõ ràng giống nhau.

Trong cơ thể của anh, dường như có một loại sức mạnh bị kiềm nén đã lâu, sẵn sàng bộc phát.

-Tần Cận Bắc…

Nam Mộc nhìn người đàn ông không nói lời nào, cô biết, anh cần thời gian.

Thế nhưng, cô gần như không còn thời gian.

Một giây sau, Nam Mộc đưa di động đến trước mặt Tần Cận Bắc, một tay khác nắm lấy cánh tay của anh:

-Điểm cuối cùng này, chỉ có anh biết.

Cô lặp lại lời nói vừa rồi.

Bên ngoài cây dù, cơn mưa lớn đã dần ngừng lại, giọng nói của cô, trên quảng trường trống trải yên tĩnh, càng phát ra rõ ràng.

Mỗi một nơi hẻo lánh trên quảng trường, dường như cũng đang vang vọng âm cuối của cô.

Cuối cùng, cô nhìn thấy ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ thẳng vào một điểm.

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô bỗng dưng co lại, sau đó, đem năm điểm nối lại.

Địa điểm cuối cùng được chỉ ra, vô cùng chi tiết.

Là tiểu khu kim mậu tên là Hoa Giang.

Sau khi Nam Mộc lấy lại điện thoại, hai tay vẫn cứ hơi run.

Cô ở trong đầu nhanh chóng tìm kiếm, bất luận tin tức gì có quan hệ với tiểu khu kim mậu Hoa Giang, suy nghĩ thật lâu, dường như không thu hoạch được gì.

Trước đó, là Nguyễn Thiệu Lăng.

Bây giờ, sẽ tới ai?

Đầu óc Nam Mộc một mảnh hỗn độn, lập tức gửi tin tức cho Lục Kỳ.

-Sư phụ, là tiểu khu kim mậu Hoa Giang, em hiện tại chạy tới.

Gửi xong tin nhắn, lúc Nam Mộc lại ngẩng đầu lên, trước mắt là bóng lưng càng ngày càng xa của Tần Cận Bắc.

Cô cầm cây dù Tần Cận Bắc kín đáo đưa cho, đi theo.

----------------

Dịch: Ẩn Dạ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.23065 sec| 2414.852 kb