- Người bị hại, Lâm Giai Giai, 26 tuổi, thành phần trí thức độc thân, ngày 10 tháng 12, cũng là đêm qua thì bị hại. – Lương Thu Hoà ngẩng đầu nhìn Tần Cận Bắc – Nạn nhân còn chưa hoàn toàn ổn định, nơi cô ấy bị hại là ncawn hộ của ba mẹ cô aays, không lâu trước kia, cô ấy vừa thay đổi công tác, công ty mới rất gần tiểu khu, cho nên cô tạm thời về đây ở, tiểu khu này là khu tái định cư, trước mắt số hộ gia đình rất ít, tầng của Lâm Giai Giai có bốn hộ, nhưng cũng chỉ có mỗi cô ta ở, tối hôm qua cô ta cùng bạn ra ngoài chơi, chừng mười một giowf. Về đến nhà, lúc cô mở cửa, cảm thấy có người tiếp cận mình, nhưng chưa kịp phản ứng, đã bất tỉnh, lúc cô ta tỉnh lại, đã ở trong phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông

Lúc Lương Thu Hoà nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp của tần Cận Bắc nhìn về phía trước, sắc mặt dần nghiêm trọng hơn.

- Hung thủ bất ngờ tiếp cận Lâm Giai Giai đêm qua, nhưng mãi đến sáng hôm nay, cô ta mới báo án, lại còn bài post weibo dài post đúng giờ đó, cả mội buổi tối, hung thủ làm gì với Lâm Giai Giai? – Trong đầu Mạnh Vĩ, không ngừng hiện lên hình ảnh Lâm Giai Giai quỳ dưới đất nói, vẫn không thể tư duy.

- Làm cô ta nhận tội, sau đó sám hối.

Chu Dật đưa tay lên chỉnh lại vạt áo:

- Hung thủ thực sự rất lý trí, cũng có tính kiềm chế rất mạnh.

- Chu ca, anh nói vậy là lần thứ hai rồi. – Lương Thu Hoà nhìn anh, Chu dật hoàn toàn trái ngược với Mạnh Vĩ, Mạnh Vĩ là người không nén được cái miệng, thường thường còn thích mắng người, còn Chu Dật lời ít ý nhiều, thường lặp lại câu nói hoặc các câu không có ý nghĩa.

Chu Dật nhìn lên, không nhìn Lương Thu Hoà, mà liếc Tần Cận Bắc một cái.

Hai người đàn ông, trao đổi ánh mắt, cuối cùng người mở miệng, lại là tần Cận Bắc:

- Hung thủ tự cho rằng mình đang thực hiện nhiệm vụ nào đó, từng vụ án đều tỉ mỉ tiến hành, nạn nhân cũng không chọn bừa, mà quan trọng nhất, hắn đã lập ra tiêu chuẩn trừng phạt của chính mình.

Nạn nhân đều tiên, Đặng Dũng Huy, lúc thu nợ, từng bức 1 nhà 3 người chết, hung thủ giết hắn ta.

Nạn nhân thứ hai, Lí Vệ Cương, tụ tập đông người đánh nhau, làm 3 gã đệ tử hai gã chết, 1 bị thương, cũng bị hung thủ giết.

Nạn nhân thứ ba, Hà Trọng.

Hà Trọng lợi dụng phụ nữ có mang để giấu ma tuý, kết quả bọc ma tuý vỡ, làm người phụ nữ có thai tử vong, một xác hai mạng, sau đó còn có đứa bé, vì bị Hà Trọng giấu ma tuý trên người, khiến một trong hai đứa trẻ chết.

So với hành vi của hai nạn nhân trước, hành vì của Hà Trọng ác độc hơn, nên sau khi hung thủ giết hắn còn ném xác lên khu chôn rác.

Về phần nạn nhân thứ tư, Lâm Giai Giai, cùng là một người đặc biệt.

Ba vụ án trước, thủ pháp gây án của hung thủ có độ nhất trí cao, nên Tần Cận Bắc suy luận, hung thủ nhắm vào một loại người nhất định, bản thân hắn cho rằng mình đang thực hiện sứ mệnh gì đó, nhưng trong vụ Lâm Giai Giai, thủ pháp của hung thủ có biến đổi lớn so với trước.

Giữ lại mạng sống, là điểm thay đổi lớn nhất.

Nạn nhân thứ 4, Lâm Giai Giai, hai năm trước từng post một bài tranh luận trên diễn đàn, gián tiếp khiến một người tử vong, một người tinh thần bất ổn, cô ta còn không có chút hối hận hoặc ý xin lỗi, vẫn nói năng lỗ mãng.

Hành vi của Lâm Giai Giai, xét theo góc độ đạo đức, đương nhiên sẽ bị khiến trách, nhưng nói theo góc độ pháp luật, xét cho cùng, cô ta cũng không phải hung thủ giết người.

Trái ngược với ba nạn nhân trước, cô ta không giết chết bất kì ai.

Đó cũng là lí do, Lâm Giai Giai trở thành nạn nhân duy nhất còn sống.

Từ hành vi này của hung thủ, có thể thấy hắn là một kẻ có tính tự chủ mạnh, sau khi bị phục kích, Lâm Giai Giai vốn không còn năng lực phản kháng, muốn giết cô ta thực sự quá dễ dàng, nhưng hung thủ lại không làm vậy.

Bởi vì, hung thủ đã lập ra tiêu chuẩn trừng phạt của mình.

Từ góc đọ khác mà nói, giống như toàn án cân nhắc hình phạt.

- Không chỉ ở cách chọn nạn nhân, hung thủ thành lập quy tắc tiêu chuẩn của chính mình, khi thực thi hình phạt, hung thủ cũng thành lập quy tắc chuẩn, hơn nữa còn kiên trì áp dụng nó.

Chính vì thế, Chu Dật mới lặp lại, hung thủ rất thông minh, rất lí trí, có tự chủ mạnh mẽ.

Lương Thu Hoà hiểu ý gật đầu, chợt nhớ ra:

- Đội trưởng Tần, trước kia anh nói, hung thủ cảm thấy giết người làm nhiệm vụ hạng nhất của mình, nhưng Lâm Giai Giai lại trái ngược với ba nạn nhân trước, cũng không xuất hiện cái gì nữa, nói cách khác, hung thủ không nhằm vào thân phận cụ thể…

Lâm Giai Giai với ba nạn nhân trước, bất luận tính về nghề nghiệp hay cuộc sống hàng ngày, không có gì tương tự, hay cùng xuất hiện.

Lực chọn Lâm Giai Giai để hạ thủ, hành vi của hung thủ, ngày càng trở nên khó đoán.

Tần Cận Bắc hơi nheo mắt, không đáp lại ngay.

Đôi mắt anh bình thường rất đẹp, hốc mắt sâu, đôi mắt vô cùng thâm thuý.

- Cái hung thủ nhắm vào, là những người mà hắn cho là có tội, ngoài ra, trước khi hắn cho là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không ngừng tay.

Trong văn phòng, không biết ai đã rút đi một luồng khí lạnh lẽo.

Nửa tháng, 4 án mạng.

Hung thủ không cách nào tìm ra, cũng không thể đoán trước được, cùng không dừng tay.

- Bài post năm đó phơi bày sự thật ngoài ánh sáng, có nhắc tới thời gian người cha tự sát không?

Tần Cận Bắc nói xong, ngón tay Mạnh Vĩ lướt nhanh trên bàn phím, lát sau, mắt anh ta mới từ màn hình máy tính nhìn lên:

- Không có, năm đó bạn tôi đặc biệt chú ý tới chuyện này, còn hay report, nhưng tôi vừa tra, không có bài post nào, đề cấp tới giờ người cha kia tự sát.

- Hung thủ đêm qua đánh lén Lâm Giai Giai, nhưng bài giải thích dài của lâm Giai Giai, là chin giờ năm phút sáng hôm nay, đúng giờ này mới post. – Lương Thu Hoà cũng ngừng một chút, hơi đăm chiêu.

Án mạng do hung thủ ra tay đều có sự tính toán tỉ mỉ, nạn nhân cũng không tuỳ ý lựa chọn, cho nên, giờ đó nhất định phải có ý nghĩa gì đó.

Bài post năm đó của Lâm Giai Giai, dẫn đến tranh luận mạnh mẽ, gián tiếp hại chết người cha Tương Bình kia, mà hung thủ lại lựa chnj 9h5p làm thời gian phát weibo giải thích, rất có thể, là cũng thời gian người cha đó tự sát.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng phải chịu, chính là điều hung thủ muốn gửi gắm.

- Nhưng lúc bài post đưa sự thật ra ánh sáng được đăng lên cũng đã 1 tháng sau. – Mạnh Vĩ vuốt vuốt gáy. – Người bình thường sao có khả năng biết thời gian chính xác như vậy, chẳng lẽ hung thủ là người thân nhà người Tương Bình năm đó, hoặc bạn bè?

Sắc mặt Chu dật lạnh lẽo, lắc đầu:

- Nếu hung thủ là người nhà hoặc bạn bè năm đó, có tình cảm riêng tư, không thể giữ được lí trí như vậy khi đối mặt với Lâm Giai Giai.

Lương Thu Hoà ngồi cạnh trầm mặc hồi lâu, chợt như tỉnh mộng:

- Năm đó hung thủ với người nhà đó không có quan hệ riêng, nhưng lại biết thời gian người cha tử vong, chỉ có hai khả năng xảy ra.

- Hoặc, hung thủ chính là người đăng bài post đưa sự thật ra ánh sáng năm đó, hoặc có liên qua, đã từng điều tra chuyện này, cho nên biết chuyện người cha kia tự sát; hoặc, hung thủ năm đó sống tại Tương Bình.

Bất luận là khả năng nào, thì năm đó, chắc hẳn hung thủ đã từng tới Tương Bình.

Cũng may từ thành phố Nam Giang tới Tương Bình cũng không xa, đi một ngày là tới.

- Tôi và Chu Dật tới Tương Bình. – Tần Cận Bắc nói xong, giống như nhìn thoáng qua là có thể nói ra suy nghĩ của Mạnh Vĩ.

- Đội trường Tần, tôi có thể đi theo không.

Tần Cận Bắc lạnh lùng thu mắt về:

- Không thể.

Mạnh Vĩ cũng đã đoán được đáp án của Tần Cận Bắc, nhưng không nghĩ Tần Cận Bắc lại từ chối thẳng như vậy, không sợ chết hỏi thêm câu:

- Đội trưởng Tần, sao không thể?

- Không dùng được cậu.

Đang nói, người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài.

Theo phá vụ án mười lăm năm kia chưa xong, tới giờ, Tần Cận Bắc làm một lúc hai vụ án rất nhiều tháng qua, thân hình anh nhìn như gầy hơn trước một chút, dáng vẻ cao gầy khác thường, lúc Chu Dật theo sau, rõ ràng còn thấp hơn anh một khúc.

Mạnh Vĩ bị Tần Cận Bắc từ chối trực tiếp, chuyển hướng nhìn sang Lương Thu Hoà đang cười trộm:

- Tôi nói, ý của đội trưởng Tần là…

Lương Thu Hoà rút lại nụ cười, vỗ vỗ vai Mạnh Vĩ:

- Cậu là cảnh sát mạng, Tương Bình hiện giờ phỏng chừng cả mạng cũng không có, đội trưởng Tần đưa cậu đi làm gì?

Mạnh Vĩ bĩu môi, sắc mặt có chút rầu rĩ không vui, nhưng cũng không thể phản bác lại.

- Làm sao vậy, thường ngày không thấy cậu tích cực như vậy. – Lương Thu Hoà buồn cười nhìn anh ta.

Mạnh Vĩ cào cào tóc, giọng rầu rĩ:

- Dì hai nhà tôi hôm qua gọi điện, nói muốn đến đây ở hai ngày, hẳn là muốn giục tôi tìm bạn gái, mắng tôi độc thân.

- Không muốn bị giục thì tìm bạn gái đi, không phải việc gì khó.

- Cậu nghĩ tôi thích độc thân sao? – Mạnh Vĩ chợt quay sang chớp mắt vài cái với Lương Thu Hoà, cười xấu xa tới gần anh ta – Tôi nói này lão Lương, không độc thân có bao nhiêu sự vui sướng, cậu không tưởng tượng nổi đâu.

----------

Dịch: Mạn

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018

0.12630 sec| 2422.07 kb