Chiếc Audi màu trắng vừa mới rời khỏi cục, Nam Mộc đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Chồng của Trần Viện, Hà Tiêu.

Nam Mộc chỉ mới nhìn thấy Hà Tiêu qua tấm ảnh chụp chung trong nhà Trần Viện, tướng mạo người đàn ông không tính là xuất sắc, nhưng vẫn rất hào hoa phong nhã.

Thế nhưng Hà Tiêu trước mặt lúc này mặc áo sơ mi đã nhăn nhúm đến mức không ra hình dáng gì nữa, trên quần tây dài còn dính bụi đất và mấy cọng cỏ xanh, cả người nhìn có vẻ vô cùng chật vật.

- Sư phụ, chờ em một chút.

Nam Mộc vừa nói dứt lời đã đẩy cửa xuống xe.

- Xin chào, tôi là......

- Tôi biết cô, hôm chủ nhật, - Giọng nói khàn khàn của Hà Tiêu vang lên như từ trong cổ họng khó khăn đè ép ra - Ngày đó tôi cũng ở nhà trọ của Tiểu Viện, tôi nhìn thấy cô xông ra.

- Hôm nay anh Hà đến là có chuyện gì sao?

- Tôi muốn tìm người tâm sự.

Mắt Hà Tiêu như đang nhìn qua Nam Mộc, nhưng lại trống rỗng vô thần, không có tiêu cự:

- Tôi không tìm được người có thể nói chuyện, ngày đó trong những cảnh sát có mặt, chỉ có cô là thật sự không chỉ chú ý vụ án này, mà còn có Tiểu Viện nữa.

Nam Mộc hít thở chậm lại, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Hà Tiêu:

- Anh Hà nói đi, tôi đang nghe.

- Tôi và Tiểu Viện quen nhau thời đại học, lúc tôi học năm thứ ba đại học, cô ấy mới năm nhất, ngày cô ấy vừa vào ở ký túc xá được xe thể thao kiểu giới hạn đưa tới, lúc ấy những tin đồn liên quan tới Tiểu Viện lan truyền trong trường một khoảng thời gian rất dài, ban đầu tôi cũng cảm thấy cô ấy thích sự hư vinh không khác với những nữ sinh khác là bao, cho đến một buổi tối khi tôi đi ngang qua ký túc xá nữ liền nhìn thấy một nữ sinh ngồi xổm ở nơi hẻo lánh nuôi mèo hoang.

-Trong trường đại học bình thường đều có chó mèo hoang, có đôi khi chúng ta nhìn thấy sẽ tiện tay ném chút đồ ăn, nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp qua người giống Tiểu Viện cả, mỗi khi trời tối đều sẽ đúng giờ ở nơi đó cho chó con, mèo con ăn.

Hà Tiêu nhắc lại quá khứ, khóe môi hơi cong lên, trong ánh mắt còn mang theo hoài niệm và khao khát.

- Bắt đầu từ đêm đó, mỗi ngày tôi đều sẽ không kiềm chế được mà đi ngang qua nơi đó, gần nửa năm, chỉ có một lần không có nhìn thấy cô ấy, nghe nói cô ấy bị trật chân, sáng sớm ngày hôm sau tôi liền đi mua đồ ăn sáng chờ dưới ký túc xá của cô ấy, giúp cô ấy mua cơm, giúp cô ấy lấy nước, giúp cô ấy lên lớp điểm danh, còn có một lần thiếu chút nữa đã bị lộ.

- Phương pháp anh theo đuổi con gái rất thực tế, chẳng trách có thể thuận lợi như vậy theo đuổi được cô ấy.

Câu chuyện của Hà Tiêu khiến Nam Mộc nhận thức được một Trần Viện hoàn toàn khác hiện tại, cô thậm chí có thể thông qua miêu tả của Hà Tiêu nhìn thấy người con gái thiện lương đơn thuần kia rất sống động ngay trước mắt mình.

Hà Tiêu cười nhạt:

- Khi ấy rất nhiều người thấy chúng tôi không có khả năng, nhất là năm tôi tốt nghiệp, anh em bên cạnh cơ bản đều chia tay với bạn gái, nhưng cô ấy nói chúng tôi không giống như vậy.

- Điều kiện gia đình tôi thật ra cũng không tốt, hồi đó cha mẹ bán căn nhà ở quê, chắp vá lung tung mới đủ để tôi giao tiền đặt cọc mua nhà ở thành phố Nam Giang, kỳ thật lúc ấy Tiểu Viện có nói cũng không để ý tôi không nhà không xe, nhưng tôi không muốn cô ấy tủi thân, cũng không thể để cha tôi chịu cực, cho nên tôi càng ngày càng liều mạng làm việc, thời gian ở bên cô ấy cũng càng ngày càng ít.

Khi đó luôn cho rằng liều mạng làm việc kiếm tiền, ít hôm nữa khá giả hơn, anh sẽ có càng nhiều thời gian bên cô.

- Là tôi lạnh nhạt với cô ấy, ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi, lần nào tôi cũng bỏ lỡ vì công việc; lúc cô ấy bị bệnh, tôi lại đang làm phẫu thuật cho người khác.

Tay của Hà Tiêu rũ xuống hai bên nắm chặt lại, toàn thân căng thẳng, bả vai khẽ run:

- Tôi bỏ công việc lúc trước của mình, làm cho xí nghiệp nước ngoài, tiền lương cao hơn, có thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn, tôi cũng có nhiều thời gian bên cô ấy hơn, nhưng......

Nhưng, cuộc sống vừa mới bắt đầu có chuyển biến thì Trần Viện đã chết rồi.

Nam Mộc chợt không dám nhìn biểu cảm trên mặt Hà Tiêu nữa.

Có lẽ là tuyệt vọng, thống khổ lại điên cuồng.

Nam Mộc nhớ khi cô vừa mới tham gia đội cảnh sát hình sự, từng có tiền bối nói với cô hai câu vàng ngọc, thứ nhất, vĩnh viễn phải để ý giày của nghi phạm.

Thứ hai, vĩnh viễn không được để tình cảm cá nhân trộn lẫn với công việc.

Quả thực, mang theo tình cảm cá nhân sẽ dễ dàng sinh ra thành kiến.

Giống như cô trước đó luôn khăng khăng cho rằng hung thủ là Phùng Thế Xuyên, may mắn bị Tần Cận Bắc ngăn cản mới không phạm sai lầm.

Nhưng có đôi khi cô cũng sẽ nghĩ, cô làm công việc này càng gần cái chết hơn so với những người khác, nhưng cô không muốn vì vậy mà mất đi cảm giác kính sợ trước tính mạng và cái chết.

Cái chết không phải chuyện xảy ra như bữa cơm hàng ngày.

Nam Mộc thậm chí có chút sợ hãi khi đến một ngày cô có thể bình tĩnh đối diện với người chết và án mạng, có phải trong lúc vô hình cô đã đánh mắt đi những thứ này rồi hay không.

- Kỳ thật một năm trước, chuyện của Tiểu Viện và người đàn ông kia, tôi đã biết......

Cơ thể Hà Tiêu vẫn đang run rẩy, giọng nói sau cùng đã khàn đến không còn nghe được:

- Ngày đó có người phụ nữ tên Lý Thanh tìm tới cửa......

*

Bên trong chiếc Audi màu trắng, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Nam Mộc ngồi ở đó, cúi đầu nhớ lại điều Hà Tiêu đã nói.

-Hà Tiêu nói với em rằng một năm trước Lý Thanh tìm anh ta, nói anh ta trông coi vợ của mình, cho nên đối tượng ngoại tình khi đó của Trần Viện là bạn trai của Lý Thanh.

-Nhưng Lý Thanh không phù hợp với miêu tả, vả lại nếu vì Trần Viện và bạn trai mình vượt quá giới hạn thì một năm trước cô ta có lẽ đã phải ra tay với Trần Viện rồi, theo lý thì không thể đợi đến một năm sau giết Đồng Sênh trước, sau đó lại giết Trần Viện được.

- Hơn nữa, tại sao lại là bây giờ?

Trên gương mặt người đàn ông anh tuấn ôn hòa không có biểu cảm gì, chỉ yên lặng nghe Nam Mộc lẩm bẩm.

Chờ đến khi đèn đỏ, Nam Mộc nhìn sườn mặt Lục Kỳ, bỗng nhiên vươn tay chọc chọc cánh tay người đàn ông bên cạnh.

-Sư phụ, anh nói xem một người dưới tình huống nào mới xuất hiện tại nơi mình bình thường căn bản sẽ không đến?

Nam Mộc đang suy nghĩ, nếu như Lý Thanh đúng là hung thủ, cô ta rốt cuộc dùng biện pháp gì để lừa Đồng Sênh đi đến khách sạn bình dân.

Những ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đặt trên vô lăng, nghe câu hỏi của Nam Mộc liền từ từ quay đầu, trên gương mặt mặt anh tuấn trắng thuần xuất hiện ý cười nhạt.

- Em muốn thế nào mới bằng lòng theo tôi đi gặp cha mẹ?

- Hả......?

Cả người Nam Mộc cứng đờ, biểu cảm ngoại trừ mông lung vẫn là mông lung.

Qua rất lâu sau, Nam Mộc mới chuyển động cái cổ cứng ngắc:

- Sư phụ, anh đừng đùa nữa, chúng ta đang điều tra vụ án đấy.

Cô đã căng thẳng đến mức nói chuyện cũng khó khăn.

Một giây sau, người đàn ông giơ tay phải lên, đặt lên trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa:

- Mau nghĩ đi, em còn lại ba giây.

Nam Mộc lập tức cảm thấy cả người đều không khỏe......

- Sao tôi lại dạy ra một đồ đệ chẳng suy nghĩ thông suốt thế này.

Khi xe khởi động lại lần nữa, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên trong xe.

Lần này, Nam Mộc rốt cục cũng phản ứng lại:

- Bị uy hiếp!

- Nguyên nhân có thể duy nhất khiến Đồng Sênh phải xuất hiện ở khách sạn bình dân chính là bị uy hiếp, nhưng Lý Thanh có nhược điểm gì có thể uy hiếp cô ta đây?

Vì chuyện Đồng Sênh ngoại tình với Phùng Thế Xuyên? Hay là bởi vì Đồng Sênh phẫu thuật chỉnh hình?

Cô nói dứt lời liền lén nhìn Lục Kỳ ngồi bên cạnh, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, tâm trạng có vẻ không tệ.

Thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy bầu không khí có chút kì quái nhỉ?

--------------

Dịch: Huyền Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: Điệp Mộng

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 03/08/2018

0.08841 sec| 2406.352 kb