Trong phòng không lớn không nhỏ, từ cửa đến trong phòng khách, gần như chật ních người.
Bọn họ, không phải chưa từng nhìn thấy thi thể người chết.
Cũng là lần đầu, không có ai phát ra một câu nào, trong phòng đều hết sức im lặng.
- Tiểu Mộc Đầu, đừng nhìn.
Giọng Lục Kì vang lên bên tai cô, khi nói chuyện, một tay anh đặt bên hông cô, đem người anh cuộn gần thêm, tay kia che trên mắt cô.
Tay anh lớn, ấm áp có lực, vết chai mỏng trong lòng bàn tay xoa lên mắt cô, lại không che được màu máu chói mắt.
Tay chân cô, không nghe theo lệnh, run rẩy một loạt.
Tay người đàn ông che khuất mắt cô, lúc này, cô không thấy cái gì, tai, cũng không nghe thấy cái gì.
Ngay cả hô hấp, cũng trở nên khó khăn.
Hình Lệ đứng cách Lục Kì và Nam Mộc không xa, gắt gao nhìn người trên mặt đất kia, đường cong trên khuôn mặt hình chữ quốc hơi cứng lại, mắt đỏ tới doạ người.
Hiện trường sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau hay giãy dụa.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm trên mặt đất, tư thế chết rất bình thản.
Nếu không phải bên cổ có một bãi máu, nhìn dáng vẻ đó, giống đang ngủ hơn.
- Sư phụ, không phải lão Nguyễn…
Hai tay Nam Mộc siết chặt lấy vải trên ngực áo, khiến nơi đó trở nên nhăn nhúm.
– Không phải Nguyễn Thiệu Lăng, đúng không…
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhưng lại vọng vào tai mỗi người đứng ở đây.
- Là cậu ấy.
Thật lâu sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Kì vang lên bên tai.
Nam Mộc như nghe tiếng tiếng ‘bang’ đột ngột trong đầu, tiếng vang rất nhỏ rất mảnh.
Cô không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu lâu, người xung quanh trở nên bận rộn, cô đứng đó, người tới tới lui lui, bả vai, cánh tay thường xuyên bị cọ vào.
Cô muốn quay đầu về phía sau, nhưng cổ như cứng lại, không nhúc nhích.
Động tác này duy trì thật lâu, Nam Mộc đưa mắt lên nhìn về phía trước một chút:
- Sư phụ, xin lỗi, em không làm được.
Không thể không tập trung tinh thần, cũng không thể tập trung tinh thần.
Nhưng cô không làm được.
Người kia là Nguyễn Thiệu Lăng, là người đàn ông hay cười như đứa trẻ hay ngại ngùng và thích sạch sẽ.
Là người hay mang đồ ăn vặt cho bọn họ, là người đàn ông hay đãi bọn họ.
Là người nói với cô, làm thế nào để tiếp tục làm tốt công việc cho đàn ông này.
Nhưng người đàn ông hiện tại nằm trên mặt đất, cũng là Nguyễn Thiệu Lăng.
Nam Mộc ngửa đầu, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, cô đưa tay muốn che khuất ánh mặt trời chói chang, ánh mặt trời lọt qua kẽ ngón tay, lại như bị nhuộm đầy máu tươi, nhuộm thành một mảng đỏ tươi.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, dưới ánh mắt trời, khoé mắt như có ánh sáng đỏ sẫm khẽ động.
---
Không khí ở đội hình cảnh, trước nay chưa từng thấp như vậy.
Lục Kì đưa mắt đảo qua Vương Toàn Dập trầm mặc ít nói, lướt qua hai mắt đỏ tươi, hai nắm tay nắm chặt của Hình Lệ, cuối cùng dừng lại ở chỗ Nam Mộc.
Cô không phẫn nộ như Hình Lệ, cũng không câm lặng như Vương Toàn Dập.
Cô chỉ im lặng mà thôi, im lặng tới mức không có chút cảm giác tồn tại.
- Nạn nhân bị giết trong nhà, thời gian tử vong khoảng trong 7h – 8h tối hôm qua, chết do vết thương chí tử cắt yết hầu.
Căn cứ vào vết thương trên người Nguyễn Thiệu Lăng thì thi thể không bị dịch chuyển, cho nên, phòng khách chính là hiện trường đầu tiên.
- Hiện trường không có dấu vết ẩu đả, trên bàn phòng khách có hai chén trà, nạn nhân với hung thủ hẳn là có quen biết.
Lục Kì chậm rãi nói xong, Hình Lệ ngồi một bên trầm mặc không nói đột nhiên cắn chặt răng, ngắt lời anh.
- Chó má. Ngày hôm nay! Lão Nguyễn bình thường là người hiền lành, căn bản không thể có kẻ thù, chờ điều tra ra hung thủ, lão tử đi phế hắn!
- Lão Nguyễn tính tình tính cách đều tốt, vẫn còn độc thân, cũng không thể só vấn đề gì về kinh tế mà, sao lại như thế…
Vương Toàn Dập đưa tay dùng sức bứt tóc, sau đó cúi đầu, không mở miệng.
Chính xác, Nguyễn Thiệu Lăng ở cục có tiếng tính tình tốt.
Anh ta đẹp trai, gia cảnh tốt, cũng chỉ vì tính cách hướng nội, lại một lòng vì công việc, tới giờ vẫn không có bạn gái.
Không có kẻ thù, không có tình địch, càng không có vấn đề về kinh tế.
Mặc dù không ai muốn, nhưng Nguyễn Thiệu Lăng thực sự đã bị người khác giết.
Thẩm Toàn bỏ mũ xuống, treo sang bên, sắc mặt không quá nặng nề.
- Pháp y nói phát hiện từ trong miệng Tiểu Nguyễn một lá bài tarot.
Hai chữ bài tarot lọt vào tai, sống lưng Nam Mộc lạnh toát.
- Mặt bài là Kỵ sĩ Tinh tệ.
- Tiểu Mộc Đầu, nói đi.
Lục Kì cảm thấy Nam Mộc bị chấn động mạnh, ngón tay thon dài có lực hơi cong lên, gõ trên mặt bàn.
Bất ngờ bị Lục Kì gọi tên, cả người Nam Mộc cứng đờ, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ sau một thoáng.
Hồi lâu sau, cô mới giật giật mi mắt:
- Án mạng của lão Nguyển, hẳn là không đơn giản như vậy, em cảm thấy, chuyện này có liên quan tới chuyện 4 năm trước.
Lời còn chưa dứt, Hình Lệ và Thẩm Toàn lập tức thay đổi sắc mặt, Vương Toàn Dập phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cũng phản ứng rất nhanh, thần sắc trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
Một lúc sau, trong phòng vẫn im lặng, không có một tiếng động vang lên.
- Tiểu Vương, tra tình hình kinh tế hiện tại của Nguyễn Thiệu Lăng.
Nói xong, con ngươi đen đặc của người đàn ông nhìn sang Hình Lệ và Thẩm Toàn.
– Hình Lệ, lão Thẩm, hai người đi tìm em trai cậu ấy, tìm hiểu xem gần đây Thiệu Lăng có cái gì… bất bình thường.
Cha mẹ Nguyễn Thiệu Lăng ly dị, lúc mẹ tái hôn đã rời khỏi thành phố Nam Giang, cha định cư ở nước ngoài để làm ăn, trong nước người thân còn lại của Nguyễn Thiệu Lăng chỉ còn em trai.
- Tiểu Mộc Đầu, đi với tôi.
Nam Mộc chậm rãi đứng lên, chờ sau khi Hình Lệ và Thẩm Toàn đi, mới theo sau Lục Kì ra ngoài.
Vóc anh rất cao, đi sau lưng anh, tầm mắt Nam Mộc bị chặn lại, cô cứ như vậy, yên lặng nhìn xuống rồi đi theo Lục Kì, mãi tới lúc anh đột ngột dừng bước, cô vì quán tính không dừng lại, đập thẳng lên sau lưng anh.
Lực va sau lưng, làm Lục Kì quay người lại, thấy Nam Mộc đứng yên tại chỗ không hề phản ứng đứng tại chỗ, trán hơi hơi đỏ lên.
Cô không nói gì, cũng không đưa tay lên xoa.
Thật giống như, cô vốn không có cảm giác đau.
Ngày thường Nam Mộc cũng không phải là cô gái yếu ớt, nhưng hôm nay phản ứng như vậy, cũng là lần đầu.
- Đau không?
Người đàn ông nhìn cô, gương mặt tuấn tú ôn hoà có chút trầm xuống, có chút lạnh lẽo.
Nam Mộc chậm rãi ngẩng đầu, trong ấn tượng của cô, rất ít khi thấy biểu tình như vậy trên mặt Lục Kì.
- Muốn thay cậu ta tìm ra chân tướng, trước hết phải chăm sóc mình thật tốt, hiểu không?
Cô giật mình, sau đó gật đầu, như nghe hiểu, nhưng lại giống không hiểu.
Sau đó một thời gian dài, Nam Mộc vẫn không nói chuyện, tới tận lúc ngồi trên chiếc Audi trắng lướt trên con đường bằng phẳng ra ngoài, cô bỗng quay mặt nhìn sườn mặt người đàn ông:
- Không vân tay, không DNA, cả đại đội hình trinh cũng không phát hiện được manh mối gì hữu dụng ở hiện trường, đúng không sư phụ?
*hình trinh: trinh sát và hình cảnh.
Tối hôm qua, khoảng từ 7 tới 8 giờ, Nguyễn Thiệu Lăng bị giết trong nhà.
Trên bàn trà ở phòng khách có hai chén trà, xem ra không bị thụ động, hiện trường không có dấu vết xung đột, cũng không có dấu vết Nguyễn Thiệu Lăng giãy dụa.
Hung thủ hẳn là biết Nguyễn Thiệu Lăng, hơn nữa, hắn còn là một người đàn ông cao lớn nam tính, sử dụng lối tiến công chớp nhoáng, trong khoảng thời gian ngắn khống chế Nguyễn Thiệu Lăng, rồi giết anh ta…
Nguyễn Thiệu Lăng là người hiền lành, Nam Mộc biết anh ta lâu như vậy, chưa từng thấy anh ta đỏ mặt tía tai với ai, hơn nữa, anh ta còn độc thân, lại không có vấn đề về kinh tế, giết vì tình, báo thù, những thứ có thể như tranh cãi lợi ích cũng đều có thể loại ra.
Quan trọng hơn, lúc hung thủ giết Nguyễn Thiệu Lăng xong, còn đặt bài tarot vào miệng anh ta.
Nếu hung thủ có liên quan tới án mạng năm đó, vậy thì, hiện trường căn bản không thể lưu lại manh mối gì.
Hơn thế, cái chết của Nguyễn Thiệu Lăng, chính là bắt đầu.
--------------
Dịch: Mạn
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo