Trần Viện bị giết vào lúc bảy giờ bốn mươi phút tối, khi đó hàng xóm của Phùng Thế Xuyên về nhà đúng lúc gặp Phùng Thế Xuyên, trong khoảng thời gian hai tiếng sau đó Phùng Thế Xuyên luôn ở cùng vợ, có camera gia đình, Phùng Thế Xuyên có chứng cứ không có mặt tại đó vô cùng xác thực, hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi.
Tám ngày, hai người chết, vụ án hết đường xoay sở.
Đến lúc Hình Lệ trở về mới phá vỡ bầu không khí áp suất thấp gần đây của đội cảnh sát hình sự.
Rốt cục nhìn thấy Hình Lệ chân sai vặt trở về, Vương Toàn Dập vô cùng thân thiết xông tới khoác bả vai Hình Lệ:
- Hình Lệ, chú rốt cuộc trở về rồi, chú không biết mấy ngày qua chúng cháu......
Hình Lệ thân thiết vỗ bả vai Vương Toàn Dập, sau đó đặt một túi đồ đầy ắp lên bàn:
- Biết mọi người những ngày này vất vả rồi, muốn ăn cái gì thì tự lấy đi.
Bề ngoài và dáng người của Hình Lệ thuộc về người đàn ông phương Bắc điển hình, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, vui cười cởi mở, mặc dù nhìn như tùy tiện, nhưng lúc tra án lại rất cẩn thận, tuyệt không qua loa.
Chú vừa đặt đồ trong tay xuống, Nam Mộc và Vương Toàn Dập liền lên tinh thần, hai người cúi người tìm kiếm trong túi.
m thanh sột soạt của túi nhựa không ngừng vang lên trong không gian an tĩnh.
- Tiểu Hình này, không phải tôi đã nói cậu…
Thẩm Toán đứng bên cạnh lặng im hắng giọng, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Hình Lệ:
- Ăn gì, làm gì, nói gì thì cậu không thể sửa đổi khẩu âm của mình sao, có thể luyện đừng cong lưỡi lên được không, chúng ta là cảnh sát nhân dân, phải nói tiếng phổ thông, phát triển tiếng phổ thông...
Thẩm Toán nói dứt lời, liếc mắt thấy bóng người chợt xuất hiện bên ngoài cửa, khụ khụ hai tiếng, giọng đột nhiên cao hơn so với trước đó:
- Phát triển và phổ cập giọng Đông Bắc này vô cùng cần thiết, ý nghĩa vô cùng to lớn, chủ yếu có ba điều, thứ nhất là đọc rõ ràng từng chữ, phát âm càng hay hơn....
Hình Lệ trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Toán cách đó không xa trở mặt còn nhanh hơn lật sách, sau đó cúi đầu đi đến bên cạnh Nam Mộc, nâng cánh tay khẽ đụng vào cô:
- Tiểu Mộc Đầu, cháu thấy anh Thẩm có phải đã bị đụng trúng đầu hay không?
Nam Mộc chậm rãi nuốt đồ trong miệng xuống, cả mí mắt cũng không thèm nhấc:
- Chú còn không hiểu rõ bản tính của chú Thần Côn sao, người vừa đi qua cửa khi nãy khẳng định là Cục trưởng Hàn.
Cục trưởng Hàn là người Liêu Ninh, nhiều năm như vậy, nói chuyện vẫn mang khẩu âm.
Mấy câu cuối cùng kia của Thẩm Toán hiển nhiên là nói cho Cục trưởng Hàn nghe.
Hình Lệ hiểu rõ gật đầu, đang muốn nói gì đó, đúng lúc trông thấy Lục Kỳ bước từ ngoài cửa vào.
Người đàn ông cao lớn sắc mặt trầm xuống, không nhanh không chậm đi đến, ánh mắt dừng lại trên người Hình Lệ một giây:
- Hình Lệ, vất vả rồi.
Thẩm Toán nhìn thấy Lục Kỳ đi vào, cũng theo đó ngồi về vị trí cũ, tiếp theo nói:
- Hôm qua tôi và Tiểu Vương dựa theo chỉ thị của đội trưởng Lục, tiến hành điều tra vụ án Trần Viện bị giết hại rồi, việc này đội trưởng Lục......
- Quả nhiên có trình độ.
Vương Toàn Dập vẫn không nói gì, bỗng nhiên mở miệng, còn đoạt lời thoại kinh điển của Thẩm Toán.
- Cái này còn cần cậu nói sao.
Thẩm Toán không vui lườm Vương Toàn Dập, sửa sang lại vạt áo:
- Đội trưởng Lục có trình độ, điều đó quá rõ ràng rồi......
Ngừng lại một chút, chú dứt khoát phất tay:
- Rồi, rồi, rồi, cậu bản lĩnh, để cậu nói.
Bị Thẩm Toán mỉa mai một trận, Vương Toàn Dập cũng không để ý:
- Chúng tôi dựa theo lời đội trưởng Lục nói, lại đến khách sạn bình dân mà trước đó Đồng Sênh bị giết hại lần nữa, điều tra nhân viên khách sạn khả nghi hoặc tạm thời thay ca hôm đó, xác thực có một người.
Nam Mộc nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, nhưng câu kế tiếp của Vương Toàn Dập lại dập tắt hi vọng vừa mới nhen nhóm.
- Bảo vệ khách sạn cùng ngày bị bệnh xin nghỉ, có một nam đồng hương tạm thời thay thế cô ấy, mà bảo vệ này không phải lần đầu tiên tìm người thay ca, nên hẳn không đáng nghi.
Lục Kỳ và Tần Cận Bắc cùng quan điểm, hung thủ sở dĩ chọn khách sạn bình dân sát hại Đồng Sênh không chỉ vì khách sạn này là khu vực hung thủ dễ hành động, lại tránh được giám sát, nhất định còn có nguyên nhân khác.
Cửa phòng khách sạn của Đồng Sênh hôm đó không có vết tích bị cạy, cho nên hung thủ có thể là người quen, nhân viên khách sạn hoặc là hung thủ giả dạng thành nhân viên khách sạn.
Căn cứ vào vụ án Trần Viện bị giết hại, có ba khả năng lớn nhất xảy ra.
Thế nhưng sau khi tiến hành loại trừ, đầu mối khách sạn này đến đây liền đứt đoạn.
Vương Toàn Dập nhận được cái nhìn khinh thường của Nam Mộc liền gãi đầu, nói tiếp:
- Chúng tôi đã nói chuyện với em gái Trần Viện là Trần Dung, Trần Viện một năm trước cũng chính là tháng bảy năm ngoái phá thai, quả thật là vì ngoại tình, có điều không phải của Phùng Thế Xuyên, mà là của một người đàn ông khác. Trần Viện làm phẫu thuật phá thai ở bệnh viện phụ sản, sau đó Trần Dung còn chăm sóc Trần Viện một khoảng thời gian.
- Tôi làm theo lời đội trưởng Lục nói, điều tra nhân viên y tế nhận chức sau tháng bảy năm ngoái của viện thẩm mỹ Y Mỹ trước kia có từng làm việc ở bệnh viện phụ sản không, thêm điều kiện có địa chỉ nhà ở nhà ga, nhưng...... không có người nào phù hợp.
Một năm trước Trần Viện từng phá thai do ngoại tình, mà lại tiến hành tại bệnh viện phụ sản, hung thủ nếu biết được tin tức này rất có thể là nhân viên y tế ở đó.
Mà trước đó trong vụ án Đồng Sênh bị giết hại, hành vi hung thủ ném đi điện thoại của Đồng Sênh hiển nhiên là muốn lừa cảnh sát hoài nghi Phùng Thế Xuyên, nói rõ hung thủ hiểu rất rõ quan hệ nam nữ giữa Đồng Sênh và Phùng Thế Xuyên.
Biết một năm trước Trần Viện phá thai, còn nắm giữ tin tức Đồng Sênh và Phùng Thế Xuyên ngoại tình, hung thủ rất có khả năng từng làm việc tại bệnh viện phụ sản, sau đó lại chuyển đến viện thẩm mỹ.
Cho nên, Vương Toàn Dập tiến hành loại trừ dựa theo những điều kiện trên, kết quả lại đi vào ngõ cụt.
- Vậy... có khả năng là bệnh nhân tình cờ đi ngang qua họ ở bệnh viện hay không?
Hình Lệ nhìn Vương Toàn Dập cúi đầu ủ rũ, sờ lên đầu hỏi:
- Khả năng này rất thấp.
Nam Mộc nhíu mày lắc đầu:
- Chuyện Trần Viện vì ngoại tình phá thai, nhất định đã che dấu cẩn thận từng li từng tí, và việc Đồng Sênh và Phùng Thế Xuyên ngoại tình cũng có đạo lý giống vậy, trong khoảng thời gian này đồng thời đi tới hai bệnh viện, còn có thể nắm giữ những tin tức này thì xác suất là bệnh nhân rất thấp, cho nên khả năng lớn nhất vẫn là nhân viên y tế của bệnh viện.
- Vậy......
Tay của Hình Lệ vẫn đặt trên đầu không ngừng vò tóc, cũng hơi mờ mịt:
- Vẫn đi vào ngõ cụt......
- Hung thủ gần đây hẳn đã chịu đựng áp lực cực lớn, hoặc gặp bất lợi trong một hai tháng nay, ở viện thẩm mỹ có nhân viên nào thường xuyên sơ suất hay không?
- Tiểu Mộc Đầu, cô thật đúng là con giun trong bụng đội trưởng Lục, nói như vậy quả thật có một người.
Vương Toàn Dập nằm bò trên bàn, đầu cũng chẳng muốn động:
- Chính là Lý Thanh ở quầy lễ tân kia, nghe nói cô ta gần đây làm việc luôn qua loa, nhiều lần phạm sai lầm, có điều hình như do cô ta gần đây cãi nhau với bạn trai, tâm tình không tốt.
Cây bút Nam Mộc kẹp ở đầu ngón tay xoay một vòng:
- Cô Lý Thanh này tháng bảy năm ngoái có từng làm phẫu thuật lưu sản không?
- Chủ nhật khi tôi đến bệnh viện, Lý Thanh nói cô ấy trông thấy Phùng Thế Xuyên đi hướng phòng chứa đồ phế thải, sau đó tôi điều tra qua camera, không trông thấy Phùng Thế Xuyên đi vào, nhưng màn hình giám sát quay được ban sáng Lý Thanh có đi vào.
Cho nên có thể nội tạng của những con rắn kia cũng do Lý Thanh vứt xuống trước đó.
- Em cảm thấy Lý Thanh lừa em, vu oan Phùng Thế Xuyên?
Lục Kỳ quay đầu nhìn cô hỏi.
- Không phải không có khả năng này, thế nhưng... Lý Thanh không phù hợp với hồ sơ.
Nam Mộc như đang suy nghĩ gì đó, hơi lắc đầu.
- Vậy thì đi chứng thực thử xem.
Dứt lời, người đàn ông cao lớn đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, Nam Mộc thấy vậy cũng lập tức đi theo sau.
-------------------
Dịch: Ẩn Dạ
Biên tập: Huyền Vũ
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 03/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo