Thứ hai, 9h sáng, Nam Mộc bị một cuộc điện thoại của Lục Kỳ đánh thức.
- Trần viện đã chết.
Một câu, làm cô tỉnh cả ngủ.
Nam Mộc vội vàng rửa mặt, thay đổi quần áo lập tức ra cửa.
-------------------
Trên nền đá cẩm thạch màu trắng ngà, màu máu đỏ tươi đến chói mắt.
¬¬
Lột vào tầm mắt, là tình trạng chết dữ tợn khủng bố của Trần Viện, tóc của cô gái giống Đồng Sênh đã bị cạo đi, thân rắn vặn vẹo quấn quanh đầu cô gái, quỷ dị đến mức làm cho người ta kinh hãi.
Ngay sau đó, đập vào tầm mắt, là hạ thể máu me đầm đìa của người chết. Thân thể.
Nhìn thấy mà giật mình.
- Từ khi người chết được hẹn đến khách sạn, đến khi được chuyển vào phòng giết người, hung thủ gây án có thao tác thay đổi rất lớn.
Thanh âm Lục Kỳ không còn ôn hòa như ngày xưa nữa.
- Hung thủ dùng đao đâm Trần Viện ...
Vương Toàn Dập nhìn thi thể, đến cùng vẫn không có nói thẳng ra hai chữ "Hạ. Thể".
- Có phải đây là hành vi xâm phạm tình dục hay không?
Thanh âm không ngừng vang lên bên tai, làm cho đầu Nam Mộc càng ngày càng đau nhức.
Cô đứng ở nơi đó, toàn thân vô cùng căng thẳng, lưng cứng ngắc, thật lâu về sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Thời điểm Trần Viện bị giết hại, Phùng Thế Xuyên ở đâu?
Vương Toàn Dập cào tóc, cúi đầu không nhìn ánh mắt Nam Mộc,
- Đêm qua, tôi và Thần Côn mất dấu Phùng Thế Xuyên.
Mấy ngày nay, đội cảnh sát hình sự một mực thay phiên nhau theo dõi Phùng Thế Xuyên, thế nhưng theo ba ngày cũng không có gì khác thường, đêm qua hơn bảy giờ, Thẩm Toán nói muốn đi WC, Vương Toàn Dập cũng cúi đầu mở công phu đào ngũ, đến khi kịp phản ứng lại, đã phát hiện không thấy Phùng Thế Xuyên đâu nữa.
Một lúc sau cũng không lâu lắm, anh và Thẩm Toán trông thấy đèn trong nhà Phùng Thế Xuyên sáng lên, cho rằng nhất định Phùng Thế Xuyên đã về nhà, nên không nghĩ nhiều.
Kết quả không ngờ được, buổi sáng hôm nay liền nhận được điện thoại báo án, nói Trần Viện đã bị giết hại.
Người báo án, là Trần Dung em gái họ của Trần Viện.
Khoảng thời gian trước Trần Dung một mực ở tại căn hộ độc thân của Trần Viện, nhưng bởi vì cô ta sắp kết hôn, hai ngày trước đã chuyển đi, sau đó phòng còn trống, Trần Viện tính toán đem phòng cho thuê.
Bắt đầu chín giờ tối đêm qua, khi Trần Dung gọi điện thoại cho Trần Viện, liên tục không có người nghe, nhưng bởi vì bình thường Trần Viện cũng hay nghe điện thoại trễ, cho nên Trần Dung không để trong lòng.
Sáng sớm hôm nay, Trần Dung nghĩ đến nhà trọ lấy đồ còn để lại, muốn tới lấy, vừa mở cửa, liền phát hiện thi thể Trần Viện.
- Nói cách khác, Phùng Thế Xuyên cũng không có bằng chứng ngoại phạm.
Nam Mộc nhìn thi thể Trần Viện, chỉ cảm thấy đại não căng cứng như dây cung, sắp bị kéo căng đến đứt.
Đây là lần cô làm cảnh sát hình sự đến nay, gặp được án mạng thứ ba, cũng là vụ án giết người liên hoàn.
Cô rõ ràng đã dự liệu được Phùng Thế Xuyên sẽ xuống tay với Trần Viện, rõ ràng mấy ngày nay đội cảnh sát hình sự liên tục theo dõi Phùng Thế Xuyên và Trần Viện, nhưng vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh của Trần Viện.
Một giây sau, Nam Mộc bỗng dưng xoay người, nghiêm mặt lạnh lùng từ trong nhà đi ra ngoài.
- Lục đội, Tiểu Mộc Đầu không sao chứ..
Vương Toàn Dập có chút chột dạ liếc nhìn Nam Mộc đã rời đi.
Khuôn mặt trắng nõn anh tuấn của Lục Kỳ cực kì bình tĩnh, sau đó từ trong túi áo anh lấy ra chiếc điện thoại di động, gửi đi một tin nhắn.
--------
Chiếc xe Roewe trắng chạy nhanh như bay, tiếng gió gào thét lọt vào trong xe, như muốn cứng rắn đâm thủng màng nhĩ của Nam Mộc.
Hai mươi phút sau.
Trước bệnh viện chỉnh hình, bánh xe ma sát viới mặt đất, phát ra tiếng vang kịch liệt, Nam Mộc xuống xe, đóng sầm cửa xe, lập tức đi vào bệnh viện chỉnh hình.
- Cảnh sát Nam.
Trước bàn trực y tá Lý Tinh nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nên rất nhiệt tình chào đón, nhưng sau đó lại nhìn thấy thấy sắc mặt Nam Mộc hơi trầm xuống, có chút yên lặng.
- Hôm nay Phùng Thế Xuyên đến bệnh viện không?
- Bác sĩ Phùng ?
Lý Tinh giật mình, phản ứng một lát sau gật gật đầu.
- Bác sĩ Phùng ở đây, vốn hôm nay là ngày anh được nghỉ, nhưng người khách lúc trước có tình huống đặc biệt, hẹn hôm nay...
Lý Tinh còn chưa dứt lời, Nam Mộc trước mắt đã sớm không còn thấy tung tích.
Với văn phòng của Phùng Thế Xuyên, Nam Mộc đã rất quen thuộc, rất nhanh đã đi đến, thế nhưng sau khi đẩy cửa ra, lại không thấy Phùng Thế Xuyên ở bên trong.
Nam Mộc quay người lại, đang muốn đi những nơi khác tìm Phùng Thế Xuyên, dư quang thoáng nhìn qua người đang đi về phía mình.
Lại là Lý Tinh.
- Phùng Thế Xuyên không có ở văn phòng, cô biết anh ta đi đâu không?
Lý Tinh ngẩn người, đưa tay về phía bên phải chỉ chỉ.
- Trước đó tôi trông thấy bác sĩ Phùng đi qua phía bên kia vứt rác.
Sắc mặt Nam Mộc trầm xuống, đi về hướng Lý Tinh chỉ, dưới chân bước rất nhanh.
Gian phòng vứt rác được cô kéo ra trong nháy mắt, vừa đúng lúc bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đi ra, hai người cứ như vậy đối diện nhau.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm không chắc mấy túi rác trong tay, vụn vặt lẻ tẻ rơi xuống đất.
- Thật xin lỗi thật xin lỗi.
Dáng người người đàn ông hơi gầy, xem bộ dạng có thể là bảo vệ của bệnh viện hoặc là nhân viên quét dọn, khi nói chuyện, cúi người bắt đầu nhặt đồ bỏ vào túi.
Nam Mộc bỗng nhiên dừng một giây, cũng bắt đầu giúp anh ta nhặt đồ bỏ vào túi.
Dưới lòng bàn tay đột nhiên chạm đến một thứ trơn nhẵn, mang theo mùi tanh, bỗng nhiên động tác Nam Mộc cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên thứ trước mắt.
Nhìn qua đồ vật kia, giống như là nội tạng.
- Nội tạng rắn!
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, móc ra giấy chứng nhận cảnh sát đặt trước mặt người đàn ông.
- Cảnh sát đây, anh là nhân viên quét dọn bệnh viện phải không, tên gọi là gì? Và, bên trong rác thải, vì sao lại có nội tạng động vật?
Người đàn ông cúi đầu, hai tay luống cuống xoa xoa ở trên người, dường như bị thân phận và ngữ khí của Nam Mộc hù dọa.
- Tôi... là nhân viên quét dọn bệnh viện, tên gọi là Tống Nam. Trước kia khi tôi đổ rác thải, cho tới bây giờ chưa thấy qua thứ này, hơn nữa, bệnh viện chúng tôi là bệnh viện chỉnh hình, tại sao có thể có nội tạng động vật chứ.
- Hôm nay khi anh đổ rác thải, có gặp Phùng Thế Xuyên hay không?
Nam Mộc cầm chứng minh cảnh sát trong tay, có chút run rẩy.
Một cỗ cảm xúc khó hiểu cuồn cuộn trong lồng ngực, không rõ là phẫn nộ, hay là kích động khi tìm được chứng cứ.
- Bác sĩ Phùng?
Người đàn ông dừng một chút, có chút do dự,
- Khi tôi đi lấy đồ bỏ đi, giống như trông thấy một bóng lưng rất giống bác sĩ Phùng...
Nam Mộc đứng ở nơi đó, hít sâu một cái, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Tất cả đã được rõ ràng, hơn bảy giờ tối hôm qua, Vương Toàn Dập cùng Thẩm Toàn mất dấu Phùng Thế Xuyên, mà thời gian Trần Viện bị giết hại, là trong lúc tám giờ đến mười giờ tối.
Hôm nay là chủ nhật, vốn Phùng Thế Xuyên được nghỉ ngơi, nhưng lúc này anh ta lại đến bệnh viện, để vứt bỏ những nội tạng rắn kia, nếu như không phải bị cô tình cờ bắt gặp, căn bản sẽ không có người phát hiện ra những thứ kia.
Tay Nam Mộc vẫn không ngừng run rẩy, cô móc từ trong túi ra chiếc điện thoại cầm tay, gọi một chuỗi số.
Khoảnh khắc điện thoại đang muốn kết nối, từ phía sau vươn ra một bàn tay, trực tiếp rút đi di động của cô, động tác sạch sẽ mà lưu loát.
- Anh...
Bỗng dưng Nam Mộc xoay người lại, thấy rõ gương mặt quen thuộc của người tới, giật mình ngay tại chỗ.
------------
Dịch: Cảnh Dương
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 02/08/2018
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo