Phần 39 - Hoán thân
------o39o------
Lúc này trong đại sảnh nhà Lâm gia thường ngày vô cùng nhộn nhịp nhưng mà hiện tại khung cảnh ở nơi này đột nhiên lại biến thành nghiêm túc hơn hẳn, cả một nhà gia đình Lâm Viễn Kiều gồm bốn người lại tụ tập dưới một mái hiên mà nói chuyện cùng với nhau với thái độ vô cùng nghiêm túc, mặt người nào người nấy cũng trầm mặt mà nói chuyện.
Lâm Vân Dật nghe một hồi cũng có chút kinh ngạc mà nhíu mày mà sắc mặt cũng đen như đít nồi nói: “Ý của phụ thân là sao? Ý của từ hoán thân có nghĩa là gì?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì gật đầu rồi cười gượng một chút nói: “Đúng vậy, phía Giang gia bên kia muốn đổi Giang Đàm Nhi thành một đệ tử chi thứ của Giang gia bên kia, nhưng mà người được đổi lại là một … đứa bé trai của Giang gia.”
Mối hôn ước giữa phía hai gia tộc Lâm gia cùng với Giang gia bên kia đã giằng co từ lúc Lâm Vân Dật còn trong bụng mẹ đến hiện tại cũng hơn chục năm rồi. Tuy rằng cả hai nhà Lâm gia cùng Giang gia tuy không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng về mối hôn sự này cho lắm nhưng mà mối hôn sự này vẫn tồn tại vẫn kéo dài cho đến hiện tại không bị giải trừ.
Nhưng mà, trải qua nhiều năm dây dưa dây cà dây muối, mà đôi bên chửi xéo nhau rất nhiều lần thì cuối cùng mối hôn sự này cũng phải có một cái định cục cuối cùng.
Lâm Vân Dật như nghĩ đến chuyện gì đó mà trong lòng cũng tràn đầy khó hiểu mà nhíu mày nói: “Phụ thân, phía bên kia đang muốn làm cái gì vậy chứ? Chuyện hoán thân còn chưa tính đi, nhưng lý do gì mà đổi cả giới tính nữa chứ? Vì cái gì mà bọn họ lại đổi từ nữ thành nam lại đây chứ? Cái đổi này không phải là hơi … thái quá à? Chuyện này sao có thể được chứ?”
Lâm Vân Tiêu nghĩ đến chuyện gì đó mà trong lòng cũng tràn đầy vui sướng mà cười cười nói: “Anh ba à, anh nghĩ coi có phải phía Giang gia bên kia đã biết được chuyện anh ba không phải là người bình thường, anh ba là một nhân tài hiếm có cho nên bọn họ mới đổi cho anh ba một thằng nhóc khác đến đây làm dâu đúng không? Cái này cũng được mà.”
Lâm Vân Dật quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu nhíu mày thầm nghĩ: Thằng nhóc ngu ngốc này chỉ lo thiên hạ không đủ loạn đúng không?
Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi rồi dùng thái độ vô cùng nghiêm túc mà nhíu mày nói: “Thằng ba, cái này còn không phải do con sao? Không phải do con thường xuyên nói với bên ngoài kia rằng nữ sắc đối với con chính là độc dược mà đúng không? Có phải còn tuyên bố với bên ngoài rằng nữ sắc là vật cản trở chỉ biết ngăn cẳn con phát tài mà đúng không?”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Phụ thân đang nói cái gì vậy? Con nói những cái lời sắc đẹp như độc dược rồi sắc đẹp chỉ biết ngăn cản con đường phát tài của con như thế nào chứ? Có chuyện này sao?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nhún vai nói: “Việc này phụ thân cũng đâu có biết, hiện tại bên ngoài kia khắp nơi khắp chốn đều truyền đạt lại rằng những lời này rồi nói như vậy đều là ý của con, mà sau khi Giang gia nghe được những lời này thì bọn họ cũng nhận định rằng con không thích nữ sắc chỉ yêu thích nam sắc, đã không phải sở thích thì có đưa nữ sang cũng chỉ là gượng ép. Mà cũng vừa vặn là trong gia tộc của bọn họ cũng có một nam tu cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, mà con cũng là tu sĩ Ngũ linh căn nên thằng bé kia có đưa sang đây cũng coi như vừa vặn phù hợp với con.”
Lâm Vân Tiêu nghe vật thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Phụ thân, nói như vậy chẳng lẽ phía Giang gia bên kia nghe nhầm rồi sao?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Con trai, con có thể nghĩ theo hướng khác, có thể là bọn họ cố ý muốn nghe nhầm thì sao.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà nói: “Phụ thân, nếu thật sự đây cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thì sao phụ thân không chịu giải thích cho người ta hiểu chứ? Phụ thân cứ để cho người ta hiểu lầm anh ba như vậy sao? Phụ thân còn … mặc kệ cứ để cho người bên phía Giang gia bên kia đưa một nam tu đến nơi này luôn sao?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nói: “Chuyện này cứ râm ran một hồi lâu, sau đó thì việc này lại biến thành một sự kiện vô cùng ồn ào huyên náo mà tất cả mọi người đều nghe được. Mà lúc này không phải phía Lâm gia chúng ta có lý mà phía Giang gia bên kia đã tuyên bố ra bên ngoài rằng đây chính là lỗi của anh ba con rồi. Phía Lâm gia chúng ta từ thế chủ động đã chuyển sang mất quyền chủ động không còn quyền sắp xếp nữa.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó tin mà nhíu mày nói: “Phụ thân, sao phụ phân lại nói như vậy chứ? Sao phụ thân không biết đường mà tranh thủ một chút chứ?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng trừng mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu cũng có chút bực mình mà nói: “Con thì biết cái gì chứ?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi nhíu mày thầm nghĩ: Thằng tư này đúng là không hiểu biết gì mà. Thằng con trai thứ ba nhà hắn sở hữu cái thể chất đặc biệt, nói cho đúng thì thể chất của thằng ba mà không gặp đối tượng phù hợp thì cả đời cũng chỉ đơn thân lẻ bóng cũng chẳng thể kết hôn được nữa. Nhưng mà thằng ba này trong Lâm gia bọn họ cũng không hạng tầm thường, bản thân thằng ba lại là miếng mồi ngon được người người tranh đoạt. Hiện tại trong nội tộc Lâm gia bọn họ cũng có không ít con nhóc đều xung phong muốn làm nhỏ, làm thứ, làm thông phòng, làm thiếp, … cho thằng nhóc này rồi. Mà mấy cô nương kia kẻ nào kẻ nấy gan to hơn trời hiện tại cả đám như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào thằng ba như nhìn miếng thịt mỡ béo bở rồi, chờ thêm mấy năm nữa đám cô nương gan to lớn mật đó không chịu nổi có khi cả đám cũng nhào lên mà đánh gục luôn thằng ba cũng nên. Cho nên ngay lúc hiện tại thằng ba có tìm một đứa nhóc khác là nam đến làm đối tượng kết hôn cũng coi như kịp lúc mà chắn được một kiếp bị khinh bạc kia.
Mà chuyện hôn ước của Lâm gia cùng Giang gia bị kéo dài đến hàng chục năm không thể giải trừ được như vậy thì thằng nhóc Lâm Vân Dật khốn khiếp cũng không thiếu những lần nói kháy rồi châm chọc cũng không thiếu những lần oán trách rằng hắn thành sự thì ít bại sự thì nhiều, có mỗi cái hôn ước cỏn con đó thôi mà không thể giải trừ được nọ kia.
Mà đâu phải là hắn không muốn giải trừ cái hôn ước kia đâu. Hiện tại, thật vất vả lắm thì phía Giang gia bên kia mới chịu chủ động đề cập đến việc muốn giải trừ hôn ước cũng chỉ động đề ra phương án để để mối hôn sự này đi, mà phía Giang gia đề cập cũng hợp lý cho nên hắn cũng thuận nước xuôi dòng mà đẩy thuyền để giải quyết luôn mối hôn sự phiền toái này.
Lâm Vân Tiêu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi cũng có chút khó tin mà nói: “Anh ba … anh … thích nam thật hả?”
Lâm Vân Dật thở dài một hơi rồi xua tay nói: “Anh không quan trọng chuyện này cho lắm. Những chuyện như này cũng cần phải nhìn vào duyên phận.”
Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi nói: “Được rồi.”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Ban đầu thì ý của lão tổ nhà chúng ta cũng muốn đẩy mối hôn sự này xuống cho thằng tư. Nhưng mà đáng tiếc thì lão tổ nhà Giang gia bên kia lại cảm thấy thằng tư chỉ là tu sĩ Tam linh căn, mà thằng tư còn sở hữu loại linh căn có cấp bậc quá kém cỏi, xét về mọi mặt thì thằng tư và con nhóc Giang Đàm Nhi kia … không xứng đôi cho nên lão tổ của Giang gia bên kia không đồng ý. Sau đó thì lão tổ nhà chúng ta muốn đổi lên cho thằng cả nhà chúng ta, những tưởng thành công nhưng mà phía Giang gia bên kia vẫn không đồng ý chuyện hoán thân này.”
Lâm Vân Dật nghĩ về chuyện gì đó mà nhíu mày lại sau đó thầm nghĩ: Nói như vậy thì lão tổ vẫn nhìn chằm chằm vào mối hôn sự này mà, lão tổ nhà hắn thật sự còn đang vô cùng hoan hỉ muốn nhìn chằm chằm vào Giang Đàm Nhi kia. Sau khi hắn đẩy mối hôn sự kia thì lão tổ còn muốn đẩy luôn mối hôn sự này xuống cho thằng nhóc Lâm Vân Tiêu, mà thằng nhóc Vân Tiêu bị nhà người ta chê thì lão tổ còn muốn đẩy sang cho anh cả Lâm Vân Văn nữa. Lão tổ nhà hắn thật sự đúng là …
Nhớ lại tình tiết ở bên trong cuốn tiểu thuyết kia thì lão tổ nhà hắn chính là vì nữ tu Giang Đàm Nhi làm cho một vố mà hộc máu sau đó lay lắt được vài năm mà chết luôn. Trong cuốn tiểu thuyết kia có đề cập đến chuyện thân thể nguyên bản của lão tổ nhà hắn cũng không được tốt cho lắm rồi, vốn thì lão tổ cũng không thể sống được bao nhiêu năm nữa. Nhưng mà, nếu không vì Giang Đàm Nhi xuất hiện rồi gây ra những sự việc đó thì có lẽ lão tổ nhà hắn còn có thể sống thêm được mấy năm, mà lão tổ có thể sống thêm thì khả năng cao Lâm gia cũng không đến nỗi là sẽ bị huỷ hoại nhanh chóng như vậy.
Chuyện lão tổ nhà bọn họ một mực chấp nhất với Giang Đàm Nhi như vậy kỳ thật cũng không biết là do có phải là nghiệt duyên hay không nữa, nhưng mà may mắn là phía Giang gia bên kia ánh mắt quá cao cho nên bọn họ cũng chướng mắt Lâm gia bọn họ.
Nhưng mà chuyện lão tổ nhà hắn vẫn luôn giữ chấp nhất với Giang Đàm Nhi như vậy thì hắn đương nhiên cũng có thể hiểu được một phần nào đó. Cho dù hắn không mong muốn Giang Đàm Nhi nhưng mà tư chất của Giang Đàm Nhi thật sự cũng vô cùng tốt, dù sao thì Giang Đàm Nhi cũng là nữ tu hoả mộc Song linh căn rất khó mà có thể gặp được. Nếu như Giang Đàm Nhi thật sự là tu sĩ hoả mộc Song linh căn thì Giang Đàm Nhi không tiến vào cửa của Lâm gia sẽ tiến vào cửa gia tộc nhà khác, như vậy thì Giang Đàm Nhi cũng sẽ trở thành một loại vũ khí vô cùng sắc bén trong nhà người khác.
Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút cũng nghiền ngẫm một hồi rồi nhíu mày nói: “Chướng mắt thằng nhóc Vân Tiêu nhà chúng ta sao?”
Quả nhiên là mắt mù mà, con nhóc kia quả nhiên cũng chỉ là một con nhóc không có mắt cũng không biết nhìn hàng mà. Tuy rằng thằng nhóc Lâm Vân Tiêu nhà hắn cũng ngu xuẩn một chút so với mấy anh em khác nhà bọn họ nhưng mà tư chất của thằng nhóc Lâm Vân Tiêu cũng khá cao, có khi tư chất của thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này còn cao hơn con nhóc Giang Đàm Nhi đó luôn rồi ấy chứ. Nếu như một ngày nào đó mà thằng nhóc Lâm Vân Tiêu mà thuận lợi mà tìm kiếm được công pháp hệ Lôi nữa thì đương nhiên là thằng nhóc Lâm Vân Tiêu cũng có thể một bước lên trời luôn cũng nên.
Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi vô cùng nhẹ nhõm mà cười cười nói: “Không sao cả. Em thấy chẳng có vấn đề gì cả. Bọn họ chướng mắt chúng ta như vậy cũng là chuyện vô cùng tốt. Con nhóc Giang Đàm Nhi kia mà không đến thì em cũng không cần phải phân đùi gà cho con nhóc đấy ăn nữa. Toàn bộ đùi gà đều thuộc về một mình em. Chỉ để cho em ăn thôi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi nhíu mày nói: “Thằng út à, em như vậy xác thật là không được đâu. Đến đùi gà mà em luyến tiếc không muốn đưa ra thì sau này làm sao mà em có thể cưới vợ được chứ hả?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng quét mắt nhìn về thằng con trai thứ ba Lâm Vân Dật một chút mà thở dài một hơi thầm nghĩ: Thật không ngờ là thằng con trai thứ ba này của hắn lại là một kẻ không biết xấu hổ như vậy đấy, nó còn không biết xấu hổ mà nói ra được những lời này luôn sao? Thằng nhóc này căn bản chính bản thân mình cũng không biết rằng bản thân nó đã mang theo cái danh tiếng ‘thiết kê’ vô cùng keo kiệt này trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu rồi hả? Mà cái danh tiếng này còn vang dội vô cùng đấy chứ, cái danh này phải nói người người đều biết nhà nhà đều hay luôn rồi ấy chứ.
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh ba à, sao mà anh lại nói những lời như vậy với em chứ? Anh làm sao mà biết được là em không được chứ hả? Em hoàn toàn được anh có hiểu không hả? Em hoàn toàn được đấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng không thèm để ý tới Lâm Vân Tiêu còn đang kêu gào nói nhăng nói cuội những gì mà tiếp tục nói: “Có chuyện này con thật sự không thể hiểu được, tại sao anh cả nhà chúng ta lại không được đám Giang gia bên kia coi trọng vậy? Anh cả nhà chúng ta chính là tu sĩ Song linh căn, mà anh cả cũng được coi như là một thanh niên tài tuấn khó mà có được mà. Vậy mà anh cả lại bị người ta chê cười sao?”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày mà thở dài một hơi cũng bắt chước dáng vẻ như ông cụ non rồi nhíu mày nói: “Anh cả nhà chúng ta hiện tại đang bế quan để đánh sâu vào Luyện Khí kỳ tầng 6, nếu như anh cả nhà chúng ta mà biết được thông tin anh cả bị một nhà Giang gia kia không coi trọng cũng không biết là anh cả có bị chịu đả kích hay không nữa. Hầy, thật không thể nào mà tin được mà.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi mà cười cười nói: “Anh cả nhà chúng ta cũng không yếu ớt đến mức độ như vậy đâu. Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là chuyện vô cùng nhỏ không đáng gì cho nên một câu chuyện này cũng không thể đả động được đến anh cả của chúng ta đâu.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng thở dài một hơi mà nhướn mày nói: “Nhưng mà, anh cả nhà chúng ta ưu tú như vậy cơ mà. Anh cả nhà chúng ta ưu tú như vậy mà phía Giang gia bên kia lại chê cười sao? Phía Giang gia bên kia thật sự là không biết nhìn hàng mà.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười thở dài một hơi mà nhướn mày nói: “Chuyện này không phải bình thường sao? Hiện tại phía Giang gia bên kia có chướng mắt Lâm gia nhà chúng ta không phải là chuyện bình thường sao? Dù sao thì Giang gia bên kia cũng không biết được nội tình sâu hay nông của Lâm gia nhà chúng ta như thế nào mà đúng không?”
Nhưng mà nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Lâm Viễn Kiều cũng thầm cảm thấy vô cùng may mắn rằng phía Giang gia bên kia không coi trọng thằng con trai cả Lâm Vân Văn nhà hắn đấy. Nếu không thì hắn cũng không biết giải quyết vấn đề này ra làm sao nữa.
Dù sao thì con nhóc Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia từ khi còn chưa đẻ ra đã trở thành người mang theo hôn ước với thằng ba Lâm Vân Dật nhà hắn luôn rồi, nhưng mà đáng tiếc thì thằng nhóc Lâm Vân Dật lại có mâu thuẫn không thể dung nạp được con nhóc Giang Đàm Nhi của Giang gia, mà sau đó thằng cả nhà hắn lại rước người ‘chị dâu’ này về Lâm gia, cái cảm giác này nghĩ sao cũng thấy … rất lạ đấy. Nếu như chuyện này mà không thể xử lý được tốt thì mối quan hệ giữa hai anh em nó cũng có một sự ngăn cách vô cùng khổng lồ. Đến lúc đó thì … thật sự là khó giải quyết vô cùng.
Lâm Vân Tiêu như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi nhíu mày nói: “Phụ thân, con nghe được chuyện này nữa. Hình như con nhóc Giang Đàm Nhi của Giang gia bên kia cũng đang có ý định muốn làm luyện đan sư đấy ạ. Nhưng mà phụ thân cũng biết rồi mà, cái chuyện muốn trở thành luyện đan sư này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đúng không? Một khi không cẩn thận có khi táng gia bại sản cũng khó mà có thể thành tài được. Lỡ lấy con nhỏ đó về nhà thì gia tộc chúng ta …”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng quét mắt nhìn về phía thằng nhóc Lâm Vân Tiêu một cái mà thầm chấp nhận không thôi. Thằng tư này tuy rằng tuỳ tuỳ tiện tiện mà nói mấy câu nhưng mà lần này nó lại nói trúng ngay cái điểm chết người của vấn đề này luôn rồi còn gì nữa.
Nghe nói con nhóc Giang Việt Nhiễm của Giang gia bên kia thiên phú luyện đan cũng không tồi. Mà Giang Việt Nhiễm ở phía Ngự Thú Tông cũng bộc lộ tài năng cũng được đại đa số những đệ tử cũng như phía Ngự Thú Tông kia coi trọng.
Mà con nhóc Giang Đàm Nhi kia cũng có một cội nguồn cùng với Giang Việt Nhiễm kia, hai bên cũng có mối tương liên huyết mạch vô cùng gần gũi. Quan trọng hơn nữa thì linh căn của hai con nhóc này gần như là tương đương với nhau, vốn dĩ hai con nhóc này đều được xưng tụng là song châu của Giang gia. Mà Giang Việt Nhiễm đã bộc lộ thiên phú vô cùng tốt trong đan thuật rồi thì con nhóc Giang Đàm Nhi kia chắc chắn cũng không kém bao nhiêu so với Giang Việt Nhiễm đâu.
Mà hiện tại cũng có không ít con em thế giai trong những gia tộc tu chân bắt đầu tới cửa muốn cầu hôn Giang Đàm Nhi rồi. Thứ mà bọn họ nhắm đến ngoại trừ tư chất của Giang Đàm Nhi khá tốt ra thì chính là cái thiên phú luyện đan này của Giang Đàm Nhi đây.
Nhưng mà, phía Lâm gia nhà bọn họ đã bồi dưỡng thằng nhóc Lâm Vân Dật này rồi, mà bồi dưỡng một thằng nhóc này thôi bọn họ cũng hơi cố sức rồi, Lâm gia bọn họ cũng không có dư nhiều nguồn tài nguyên để mà bồi dưỡng thêm một vị luyện đan sư khác nữa đâu.
Thời gian mà thằng nhóc Lâm Vân Dật này tiếp xúc với đan thuật cũng không được tính là quá lâu nhưng mà thằng nhóc Lâm Vân Dật này từ nhỏ đã sớm có tuệ căn rồi, mọi chuyện thằng nhóc này tự mình tìm hiểu đã có thể vô sư tự thông rất nhiều vấn đề, hiện tại thằng nhóc Lâm Vân Dật đã có thể tự luyện luyện chế ra được không ít loại đan dược khác nhau.
Tuy rằng đại đa số những loại đan dược mà thằng nhóc Lâm Vân Dật luyện chế cũng có cấp bậc hơi thấp một chút, nhưng mà thằng nhóc này đã có thể luyện chế thành công được kha khá loại đan dượ rồi, thu được thành quả như vậy phía bọn họ cũng không dễ dàng mà.
Nghe nói là phía Giang gia bên kia hiện tại cũng muốn tận dụng Giang Đàm Nhi một chút, nhe nói phía Giang gia cũng muốn bồi dưỡng cho Giang Đàm Nhi thành luyện đan sư cho gia tộc, phía Giang gia bên kia cũng xuất không ít tiên tinh rồi cung cấp không ít loại tài liệu luyện đan cho Giang Đàm Nhi rồi. Nhưng mà chuyện luyện đan này không phải ai cũng có thiên phú giống như thằng nhóc Lâm Vân Dật nhà bọn họ, bởi vì Giang Đàm Nhi không có người chỉ dẫn bài bản cũng không có truyền thừa, thành thử toàn bộ những tài nguyên đó đều biến thành ném đá trên sông không được bất kỳ một loại thành phẩm nào cả.
Nếu như so sánh tương đối mà nói thì thiên phú luyện đan của thằng nhóc Lâm Vân Dật nhà bọn họ chắc cũng nằm ở cấp bậc còn vượt xa rất nhiều lần so với con nhóc Giang Đàm Nhi kia rồi.
Lâm Viễn Kiều nhíu mày quét mắt nhìn về phía thằng nhóc Lâm Vân Tiêu một chút cũng có chút tức giận mà gằn giọng nói: “Vân Tiêu, con nhìn cái dáng vẻ không nên thân của con đi. Con nhìn lại cái dáng vẻ ham ăn tục uống này của con đi. Con bị con gái nhà người ta ghét bỏ mà con còn thầm đắc ý cái gì nữa hả? Cái dáng vẻ này của con là sao đây hả? Con cứ như vậy thì sau này muốn kiếm vợ như thế nào nữa hả? Đến lúc đó con cưới đùi gà của con luôn đi.”
Lâm Viễn Kiều như nghĩ đến vấn đề gì đó mà thở dài một hơi trong lòng cũng trầm xuống. Năm đó khi Lâm gia bọn họ tiến hành trắc nghiện linh căn cho thằng ba và thằng tư, sau khi có kết quả thì Lâm gia bọn họ trên dưới một đường thất vọng, không chỉ như vậy mà ngoại giới cũng truyền ra một lời đồn rằng hắn đây sinh được hai cặp sinh đôi, một cặp đầu là thiên tài còn cặp sau lại là hai anh em phế vật. Mà lời đồn này còn râm ran kéo đến hiện tại chưa một ai đính chính.
Mà đương nhiên thì đối với cái chuyện đồn đãi này phía Lâm gia bọn họ cũng không muốn phản bác, hơn nữa bọn họ còn quạt gió thêm củi muốn cho tin đồn này lan xa, lan rộng hơn nữa.
Dù sao thì thằng cả và thằng thứ mà càng nổi trội, càng thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người thì đương nhiên những lời đồn này lại trở thành một dạng bảo hộ cho thằng ba và thằng tư, mà đây cũng đuọc coi thành vũ khí bí mật của Lâm gia bọn họ.
Chỉ là … khi mà lời đồn này bị đồn quá rộng rãi, khi mà toàn bộ những thế gia của những gia tộc tu chân biết được lời đồn này thì những nữ tu có linh căn tốt chắc chắn sẽ bỏ qua hai thằng con trai này của hắn. Thằng ba thì không sao nhưng mà thằng tư thì …
Lâm Vân Tiêu cười cười cũng tự cho là đúng mà ngẩng cao đầu mà nói: “Phụ thân à, phụ thân cứ làm quá lên như vậy làm gì chứ? Thà con tham ăn, thà con bảo vệ đồ ăn như vậy cũng tốt, thà bị mang tiếng còn đỡ hơn sẽ trở thành những kẻ coi tiền như rác, hoang phí không được tác dụng gì phụ thân có hiểu không hả? Con cảm thấy một mình con như vậy cũng khá tốt mà. Người ta thường nói cao thủ trên thế gian này thường phải chịu cảnh tịch mịch không có đối thủ. Con không cần nữ sắc hay gì đâu, phụ thân cứ để cho con cả đời này làm cao thủ tịch mịch này luôn đi. Con cảm thấy như vậy khá ổn.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một hồi mà hắn cũng không thể nói được lời nào mà chỉ cảm thấy mệt tâm mệt thân mệt tất cả. Hắn không còn lời nào để nói nữa.
Lâm Vân Dật cười cười nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Phụ thân, không biết con nhóc Giang Đàm Nhi kia đã xác định được sẽ gả vào nhà tiếp theo nào chưa?”
Lâm Viễn Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Nếu phụ thân nghe không sai thì có lẽ là phía Giang gia bên kia đã xác định xong xuôi hết rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi nói: “Vậy sao? Cuối cùng thì phía bên kia cũng chọn xong rồi.”
May mắn, may mắn là phía bên kia cũng chọn xong rồi, rề rề rà rà mãi như vậy thì cuối cùng phía bên kia cũng chịu chọn xong rồi. Thật làm khó cho hắn quá mà, cái tấm chắn là hắn đây thật sự là quá khổ rồi. Nếu con nhỏ kia mà không chọn xong nhà kế tiếp thì cái tấm mộc của hắn vẫn bền vững, hắn làm sao mà có thể lui thân được một cách dễ dàng như vậy đâu chứ?
Lâm Vân Tiêu đứng bên cạnh nghe vậy cũng tràn đầy tò mò mà cười cười nói: “Là ai vậy phụ thân? Nhà nào lại rước con nhỏ đó đi chứ?”
Lâm Viễn Kiều cười cười rồi nói: “Tả gia - Tả Ngôn.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng ồ lên một tiếng rồi cười cười gật đầu nói: “Tả Ngôn của Tả gia sao? Hoá ra là vị này sao?”
Nhớ đến cái tên Tả Ngôn thì Lâm Vân Dật cũng mơ hồ mà nhớ đến những tình tiết được mô tả bên trong cuốn tiểu thuyết kia, nhớ sau này khi Lâm gia bọn họ bị sụp đổ, nhớ sau khi ‘hắn’ hoà ly cùng với Giang Đàm Nhi thành công thì cuối cùng Giang Đàm Nhi cũng gả cho vị này. Mà hiện tại khi không có mối hôn sự ràng buộc thì Giang Đàm Nhi cũng trực tiếp gả cho vị này luôn sao?
Nhớ lại một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia khi nữ chính quay trở về Giang gia cũng là lúc Giang Đàm Nhi chuẩn bị lên xe hoa sắp tái giá. Mà lúc đó hai chị em cũng tình sâu nghĩ nặng mà ngồi lại với nhau để mà nói huyện một phen, cả hai người này nói càng lúc càng hăng mà lúc đó bọn họ cũng lên án Lâm gia nhà bọn họ một hồi rồi đúc kết một câu chốt đáng đời.
Nếu hắn không nhầm thì trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia cũng có đề cập đến nhân vật Tả Ngôn này, trước kia nhân vật này cũng cưới vợ dựng gia đình rồi. Nhưng mà đáng tiếc cũng không biết vì lý do gì nhưng mà vợ chính của Tả Ngôn lại bất hạnh mà qua đời từ sớm. Hiện tại khi cẩn thận ngẫm lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia một hồi hình như vợ chính của Tả Ngôn chết cũng quá đúng lúc rồi thì phải. Giang Đàm Nhi hoà ly không bao lâu thì hôn sự tiếp cũng tới, mà vợ cũ của đối tượng liên hôn tự nhiên gặp nạn chết đi. Chuyện này dường như ẩn chứa không ít sự trùng hợp.
Nhưng mà lúc này phía Giang gia lại trực tiếp lựa chọn luôn vị Tả Ngôn này làm hôn phu luôn, cái này cũng coi như duyên trời tác hợp, đôi nam nữ này cuối cùng cũng trở về với nhau mà không gặp phải hai nhân vật xấu số như hắn cùng với người vợ xấu số kia nữa.
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Thằng ba, nguyên bản thì với danh tiếng của con cùng với thằng tư thì hai đứa con hoàn toàn không có chút hy vọng gì về mối hôn sự này rồi. Nhưng mà thằng cả nhà chúng ta ít nhiều gì cũng có chút hy vọng có thể níu kéo mối hôn sự này. Chỉ là … trong những năm gần đây con vẫn luôn ngăn cản khiến cho cửa hàng nhà chúng ta không nể mặt Giang gia bên kia, mà con vẫn luôn ngăn cản không cho Lâm gia chúng ta sang bên phía Giang gia bên kia tặng lễ. Vì những chuyện này cho nên Giang gia bên kia hoàn toàn ghét bỏ nói Lâm gia nhà chúng ta keo kiệt bủn xỉn, cả một đám xỉ vả một nhà chúng ta là hạng vắt cổ chày ra nước. Cho nên Lâm gia chúng ta cũng lỡ cơ hội kết thân và hoàn toàn không thể so sánh được với phía Tả gia bên kia vung tay hào phóng được.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng không nhanh không chậm mà nhướn mày nói: “Phụ thân à, cũng không biết phụ thân đã nghe câu này chưa? Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, cùng trời cuối đất nơi nào chẳng có cỏ thơm hoa lạ chứ? Trước kia phía Lâm gia nhà chúng ta neo đơn cũng không có bao nhiêu người, ít người lực mỏng căn nguyên không sâu, phía Lâm gia chúng ta cũng may mắn nhờ có lão tổ chăm chỉ tận lực trong việc khai chi tán diệp với mục đích muốn cho Lâm gia ngày càng được mở rộng. Hiện tại Lâm gia chúng ta đã có không ít người rồi còn gì nữa ạ? Nhưng mà muốn cho gia tộc tiếp tục phát triển thêm nữa thì Lâm gia cũng không thể chăm chú quá nhiều trên vấn đề sinh con đẻ cái nữa, đã đến lúc Lâm gia chúng ta nên chuyển hướng phát triển đi, giờ phút này Lâm gia nên chuyển trọng tâm sang vấn đề quan trọng hơn đó chính là bồi dưỡng nhân tài cho gia tộc cũng được rồi. Tương lai anh cả còn muốn theo đuổi đại đạo, một đường muốn dẫm trên đỉnh nhân sinh thì anh cả tốt nhất nên bảo trì một thân nguyên dương của mình đi. Phụ thân đừng có tính kế anh cả nữa.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng đen hết mặt mà nhíu mày nói: “Thằng nhóc con hỗn láo này. Chính bản thân con muốn cô độc cả đời thì không tính làm gì đi, con còn dám để cho anh cả con cũng phải bồi theo con làm kẻ độc thân cả đời luôn sao. Thằng nhóc con đúng thật là … không đáng làm người mà.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nói: “Con cũng đâu có muốn nói để cho anh cả phải độc thân cả đời đâu chứ? Chờ cho anh cả có thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công thì anh cả cũng có thêm nhiều quyền lựa chọn hơn mà. Còn hiện tại anh cả chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ vô cùng nhỏ bé, vì đảm bảo có thể gia tăng xác suất Trúc Cơ kỳ thành công thì anh cả nên tập trung tu luyện trước đi, còn chuyện này nọ thì tính sau cũng đâu có vấn đề gì quá lớn.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng giật giật khoé miệng mà nói: “Ừ, con nói thì nghe đơn giản quá nhỉ? Cái chuyện có thể Trúc Cơ kỳ thành công hay không cũng đâu đơn giản như lời mà con nói đâu chứ?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày nói: “Phụ thân à, phụ thân nói như vậy là sao chứ? Phụ thân không có một chút tin tưởng nào với anh cả sao ạ? Không lẽ phụ thân không tin anh cả có thể Trúc Cơ kỳ thành công sao ạ?”
Lâm Vân Tiêu đứng bên cạnh cũng hợp tình hợp lý mà cười cười nói: “Phụ thân, con cảm thấy anh ba nói như vậy cũng rất có đạo lý mà. Phụ thân, tu sĩ chúng ta nên lấy đại đạo làm trọng đi ạ. Chuyện nhi nữ tình trường này rắc rối chỉ phá hỏng con đường đặt chân lên đại đạo thôi.”
Lâm Viễn Kiều nghe những lời nói như này cũng chỉ có hể thở dài thở dài một hơi ngao ngán không thôi. Nhìn cảnh tượng như thế này thì hắn chỉ cảm thấy thằng tư này đã bị thằng ba dạy hỏng luôn rồi đúng không? Sao trong miệng thằng ba nữ nhân là độc dược còn trong miệng thằng tư cưới vợ chính là tự đưa dê vào miệng cọp như thế này chứ? Mà hình như thằng cả nhà hắn cũng có suy nghĩ y như vậy thì phải. Cả ba thằng này đúng thật là, có mỗi cái chuyện cưới vợ thôi mà đứa nào đứa nấy chối đây đẩy như hắn đang muốn đẩy chúng nó vào cõi chết không bằng ấy. Thật đúng là … hết nói.
Thằng ba nhà hắn vì tình thế buộc phải thanh tâm quả dục thì hắn cũng không có biện pháp để giải quyết rồi đấy. Nhưng mà thằng cả cùng thằng tư nhà hắn cũng không cần thiết phải học theo thằng ba làm gì cả, hai thằng nhóc này hoàn toàn bình thường mà cái thái độ của chúng nó như vậy thì đúng là …
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi mà tâm hồn cũng già đi chục tuổi cười cười chuyển đề tài nói: “Thôi được rồi, được rồi. Nếu như hôn ước của thằng ba cùng Giang Đàm Nhi đã bị giải trừ rồi thì từ nay về sau con nhóc Giang Đàm Nhi kia sẽ không còn một chút quan hệ gì với chúng ta nữa. Chúng ta cũng không cần phải đề cập tới con nhóc đó làm gì nữa.”
Lâm Vân Dật gật đầu cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Phụ thân, người được lựa chọn để hoán thân tới đây là ai vậy ạ?”
Lâm Viễn Kiều thở ra một cái tên nói: “Giang Nghiên Băng.”
Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một hồi cũng có chút khó hiểu mà nói: “Giang Nghiên Băng sao? Là ai vậy? Sao từ trước đến nay con chưa từng nghe qua cái tên của người này vậy ạ?”
Lâm Viễn Kiều nhíu mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thằng nhóc Giang Nghiên Băng này … kể cũng tội, thằng bé này chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử thuộc chi thứ không quá nổi tiếng của phía Giang gia bên kia. Đại khái là thằng nhóc này cũng bởi vì thân phận đang sống nương nhờ ở đậu ở Giang gia, cũng mang thân phận cô nhi …. cho nên thằng nhóc này cũng phải điệu thấp một chút mới có thể yên ổn mà sống qua ngày.”
Lâm Vân Dật nhíu mày rồi nói: “Cô nhi ấy ạ? Là sao ạ?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đúng vậy. Cha mẹ của thằng nhóc Giang Nghiên Băng này cũng chỉ là đệ tử dòng thứ không có tiếng tăm cũng không có chút danh vọng nào của Giang gia. Nguyên bản thì cha mẹ của Giang Nghiên Băng cũng tự kinh doanh một cửa hàng luyện khí ở bên trong thành phủ. Sau này thì hai người kia phải đi ra ngoài để chấp hành một nhiệm vụ mà Giang gia giao phó cho, cũng không biết nguyên nhân cụ thể như thế nào nhưng mà hai người kia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bất hạnh bỏ mình. Sau này thì cửa hàng pháp khí của hai người đó cũng bị phía Giang gia bên kia thu hồi lại làm tài sản riêng. Mà thằng nhóc Giang Nghiên Băng kia lại còn quá nhỏ, cha mẹ chết hết khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ của gia tộc cho nên thằng nhóc này được nhận vào Giang gia với thân phận cô nhi mà chăm sóc.”
“Chỉ nghe nói cha mẹ Giang Nghiên Băng đã phải tiếp nhận một nhiệm vụ bí mật do chính gia chủ của Giang gia đã giao phó cho nên bọn họ mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên phía Giang gia bên kia mới …”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày nói: “Lão tổ cũng thật là … lão tổ vậy mà có thể tiếp nhận dạng hoán thân này thật đấy ạ?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thằng ba, đây là tâm ý của lão tổ. Con cũng đừng có trách. Lão tổ làm như vậy cũng bởi vì con cũng cần phải có một tấm bình phong để chặn đào hoa đấy. Thằng ba à, tuy rằng con đúng là tu sĩ Ngũ linh căn thật đấy nhưng mà những người khuynh mộ con trong gia tộc chúng ta nhiều vô cùng đấy.”
Đối với một gia tộc tu chân bình thường thì tu sĩ Ngũ linh căn cũng không phải không được săn đón, khác những tu sĩ có tư chất tốt hơn sẽ phải tiếp nhận những vị trí trọng đại trong gia tộc hoặc là tiến vào tông môn để tu luyện thì những tu sĩ Ngũ linh căn sẽ tiếp nhận chức trách truyền tông tiếp đại, khai chi tán diệp, những tu sĩ Ngũ linh căn sẽ nỗ lực sinh sinh sinh để cho ra được nhiều hậu đại có sở hữu linh căn, kỳ thật thì rất nhiều tu sĩ Ngũ linh căn sẽ được săn đón không ngừng. Có không ít những nữ nhân bình thường không có linh căn đều muốn gả cho một tu sĩ Ngũ linh căn với mục đích chính là sinh cho bằng được con nối dõi có sở hữu linh căn, dù sao thì không có linh căn chỉ là người bình thường, một khi có linh căn chính là một bước lên trời.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng tràn đầy kinh ngạc mà nhíu mày nói: “Gì mà người khuynh mộ hay không khuynh mộ gì ở đây ạ? Danh tiếng của con như vậy mà con còn có người khuynh mộ á? Phụ thân không nói giỡn con đâu đúng không?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dạt nói: “Có chứ, đương nhiên có, hơn nữa có rất nhiều. Thằng ba à, con đừng có tự coi nhẹ bản thân mình như vậy chứ? Trong Lâm gia chúng ta đây thì mức độ được hoan nghênh của con cùng với anh cả con có một sự chênh lệch không nhẹ đâu, mà con lại có phần thắng thế đấy. Con nên cẩn thận một chút.”
Kỳ thật thì ngoài kinh thương vô cùng thuận lợi ra thì thằng nhóc Lâm Vân Dật này chính là một tu sĩ Ngũ linh căn đấy, mà so sánh với thằng cả là một tu sĩ Song linh căn còn thằng ba là một tu sĩ Tam linh căn ra thì mấy đứa trẻ trong tộc đứa nào đứa nấy đều cảm thấy thằng nhóc Lâm Vân Dật này dễ tiếp cận hơn. Cho dù tư chất thằng nhóc Lâm Vân Dật cũng không được tốt cho lắm, mà tu sĩ Ngũ linh căn cũng coi như có linh căn, mà trong mấy đứa con hắn thì thằng ba cũng được tính là có tiền.
Nói về năng lực kiếm tiền thì đến hiện tại thằng ba vẫn được chia cổ tức đến hai thành khi kinh doanh chăn nuôi linh kê kia, ngoài ra còn có các loại mỹ thực được bày bán ở cửa hàng, còn nhiều thứ khác có thể kiếm được tiền, xét về mọi mặt thì thằng ba chính là rể hiền được nhiều gia đình nhắm tới đấy.
Lâm Vân Tiêu cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Phụ thân, người khuynh mộ càng nhiều không phải là càng tốt sao? Tại sao anh ba còn cần một tấm chắn hay bình phong làm gì chứ?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi cũng gượng cười nói: “Thằng tư à, anh ba của con không giống con. Anh ba con là một người trong lòng vẫn luôn muốn theo đuổi đại đạo mà. Anh ba con hiện tại không thể có tư tình hoặc phân tâm trên mặt nữ nhi tình trường được. Cho nên anh ba con cần phải có một tấm khiên thật tốt để sớm ngày đạt được đại đạo.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu như hiểu như không rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Phụ thân nói như vậy cũng đúng.”
End chap 39
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo