Phần 44 – Sinh hoạt sau hoán thân

------o44o------

Giang gia.

Giang Đàm Nhi nhíu mày nhìn về phía Giang Tuyết Nhi rồi nói: “Tuyết Nhi, em nói thằng phế vật Giang Nghiên Băng kia được ở phía trên ngọn núi Thanh Khê sao?”

Lúc đó người đánh xe ngựa của Giang gia đã nhận nhiệm vụ đưa Giang Nghiên Băng đi đến Lâm gia là bọn họ quay đầu luôn không muốn dây dưa quá nhiều nữa.

Nhưng mà Giang gia cùng Lâm gia vốn dĩ cũng có mối quan hệ cạnh tranh, về lý về tình thì Giang gia cũng an bài không ít thám tử ở Lâm gia để theo dõi mọi động tĩnh của Lâm gia bên kia. Cho nên người đánh xe ngựa có rời đi thì Giang gia bọn họ vẫn có thể nắm rõ được tình hình sau đó diễn ra như thế nào.

Giang Tuyết Nhi gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Đúng là được đưa lên đỉnh núi Thanh Khê để sinh sống. Em còn đang tưởng rằng phía Lâm gia bên kia vì sự kiện hoán thân này mà cảm thấy bị sỉ nhục cho nên thằng phế vật Giang Nghiên Băng kia chắc chắn sẽ bị ghét bỏ hoàn toàn và không được đối xử tốt chứ. Em còn nghĩ rằng đám Lâm gia bên kia tính tình cổ quái có lẽ sẽ tống cổ luôn thằng nhóc Giang Nghiên Băng kia xuống dưới chân núi không được phép đặt chân lên sườn núi đâu chứ? Ai mà nghĩ được là thằng phế vật này lại được Lâm gia thịnh đón đi lên đỉnh núi để cư ngụ lại như vậy đâu chứ?”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì nhíu lại mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó rồi nhếch miệng cười lạnh một tiếng nói: “Hừ nói như vậy thì thằng phế vật Giang Nghiên Băng kia phúc khí không cạn.”

Giang Tuyết Nhi hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Chị Đàm Nhi, có thể là do phía Lâm gia bên kia còn đang kiêng kỵ chị Việt Nhiễm nhà chúng ta thì sao? Dù sao thì thằng phế vật Giang Nghiên Băng kia cũng là người của Giang gia chúng ta, cho dù thằng phế vật đó có bị Giang gia chúng ta ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa thì phía Lâm gia bên kia cũng không dám tỏ rõ, cho nên thằng phế vật kia vừa mới tới thì bọn họ cũng phải làm dáng một chút cho qua mặt.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng mà trong lòng cũng có chút ghét bỏ không thôi nói: “Chuyện này cũng có khả năng. Dù sao thì đám Lâm gia bên kia cả một đám từ già đến trẻ đều là những kẻ không có cốt khí như vậy. Tên phế vật Lâm Vân Dật kia thật sự là tên quái dị.”

Giang Tuyết Nhi nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Chị Đàm Nhi, mặc kệ là mọi chuyện có diễn biến như thế nào đi chăng nữa, cho dù là do ai đi chăng nữa nhưng mà chúng ta cũng có thể giải quyết xong vấn đề cốt lõi kia rồi còn gì nữa. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì cái hôn ước vẫn luôn trói buộc vị với tên phế vật Lâm Vân Dật kia cũng được giải trừ rồi. Nói gì thì nói đây cũng là chuyện vô cùng tốt mà.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Em nói như vậy cũng đúng. Cuối cùng thì chị cũng có thể thoát khỏi tên phế vật kia rồi. Mà Giang gia chúng ta cũng thuận tiện còn đuổi luôn một cái phế vật khác nữa. Đúng là song hỷ lâm môn mà.”

Tuy rằng ngoài miệng Giang Đàm Nhi nói cứng như vậy thôi nhưng mà trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy có chút hụt hẫng không thôi. Theo lý mà nói thì cô vừa mới giải quyết hoàn toàn mối tâm phúc họa lớn đã đeo bám trong một thời gian lâu dài thì cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ? Nhưng mà sự việc được diễn ra một cách thuận lợi như vậy thì ngược lại cô không cảm thấy một chút vui vẻ nào cả. Cũng không biết nguyên nhân tại sao nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy có chút gì đó lo được lo mất, cảm giác này cứ như đang bị thiếu hụt một thứ gì đó mà cô không thể nắm bắt được.

…….

Thời gian thấm thoắt thoi đua, Giang Nghiên Băng cứ vậy mà chiếm trọn một căn phòng phía bên trên đỉnh núi Thanh Khê, đảo mắt một chút thôi Giang Nghiên Băng đã ở lại Lâm gia hai tháng rồi.

Phía Lâm gia bên này cũng cung cấp cho Giang Nghiên Băng đãi ngộ gần như là tương đương với hai anh em Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu.

Đương nhiên thì Giang Nghiên Băng cũng không nghĩ được rằng cậu đã từng ăn không ngồi rồi ở phía Giang gia bên kia vậy mà khi cậu bị đẩy sang Lâm gia bên này lại được tôn sùng thành thượng khách luôn rồi.

Trước đó Lâm gia này cũng có tiếng là keo kiệt bủn xỉn người người đều biết, trước khi tiến tới Lâm gia bên này thì cậu chưa từng mơ được rằng tương lai sau này cậu sẽ có được đãi ngộ tốt đến như thế này đấy.

Phía Lâm gia bên này có hậu đãi tốt như thế này thì đương nhiên là Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh không thôi.

Hàng ngày cậu được linh cốc tiến bổ, rồi sau đó là linh kê tiến bổ, dứoi sự tẩm bổ của một đám tài nguyên như vậy thì Giang Nghiên Băng cũng mượt mà trắng trẻo, có da có thịt hơn trước không ít.

Lâm Vân Tiêu đang nhồm nhoàm gặm xong cánh gà rồi cũng ngẩng đầu rồi nhìn về phía Giang Nghiên Băng đang ngồi thẫn thờ trước mặt cũng có chút tò mò mà nói: “Anh Nghiên Băng, anh đang làm gì vậy ạ? Sao anh lại không ăn nữa vậy ạ?”

Giang Nghiên Băng cười cười cũng có chút ngượng ngùng mà lắc đầu nói: “Mọi người cứ ăn đi, anh đã ăn no rồi. Không ăn được nữa.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày nói: “Anh đã ăn no rồi sao? Sao có thể chứ? Anh ăn có bao nhiêu đâu chứ? Hay là … hay là anh đã ăn ngán đùi linh kê rồi đúng không? Hay là vậy đi, thời gian sắp tới anh chuyển sang ăn cánh linh kê đi ạ, đổi lại em sẽ ăn đùi linh kê cũng được. Coi như đổi món.”

Giang Nghiên Băng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Lâm Vân Dật cũng không chần chờ mà gắp luôn một cái cánh gà vào bát Giang Nghiên Băng luôn.

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Thằng nhóc Vân Tiêu này nói cũng không sai. Đùi linh kê mà ăn nhiều quá cũng dễ bị ngán. Được rồi, thời gian sắp tới cậu đổi sang ăn cánh linh kê để đối món một chút cũng tốt. Cậu ăn thử luôn coi có thích không?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy đấy ạ. Anh Nghiên Băng ăn thử đi ạ. Cái này chính là cánh gà phết mật ong đấy ạ, loại cánh gà này ăn rất ngon. Anh Nghiên Băng, em nói cho anh biết một việc này nè, tuy rằng anh ba nhà em nghĩ ra không ít loại đồ ăn ngon khác nhau, nhưng mà anh ba ít khi nào tự mình động thủ lắm đấy ạ. Sau khi anh Nghiên Băng tới đây thì số lần mà anh ba của em tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn cũng được tăng lên không ít đâu. Nhờ phúc của anh Nghiên Băng cả đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Thật sao? Là cậu làm sao?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lâm Vân Tiêu cười cười cũng vô cùng vui vẻ mà nhướn mày nói: “Anh Nghiên Băng, em nói cho anh biết chuyện này nữa nè, kỳ thật thì tay nghề nấu ăn của anh ba em cũng rất tốt đấy ạ. Có thể nói tay nghề của anh ba em còn tốt hơn rất nhiều so với những tộc nhân trong gia tộc của bọn em đấy ạ. Nhưng mà đáng tiếc thì anh ba của em lúc nào cũng chúi đầu vào tu luyện cho nên số lần xuống bếp đã thiếu lại càng thêm thiếu. Nhưng mà dạo gần đây em có thể thường xuyên được ăn đủ loại mỹ thực của anh ba tự mình sáng chế ra. Toàn bộ phúc phận này đều là nhờ phúc của anh Nghiên Băng đấy ạ. Em cảm ơn anh Nghiên Băng nhiều lắm.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một hồi cũng có chút tức giận mà nói: “Em im cái miệng đi. Đồ ăn được đưa đến tận miệng rồi còn không thể bịt được cái mỏ của em nữa hả. Em lo tự ăn đồ của em luôn đi.”

Giang Nghiên Băng nghe những lời nói như vậy mà trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn không thôi. Trước kia cậu cũng từng nghe được chuyện là sinh ý về bánh điểm tâm cũng như các món ăn có liên quan đến linh kê ở các cửa hàng của Lâm gia cũng là do Lâm Vân Dật tự mình cân nhắc đến, kỳ thật thì lúc đó cậu còn nghĩ được chuyện này cũng là do phía Lâm gia bên kia tâng bốc lên chứ.

Kỳ thật thì phía Giang gia bên kia người nào người nấy đều cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng, dù sao thì Lâm Vân Dật cũng là phế vật nhưng mà phía Lâm gia bên kia vẫn muốn son mặt thếp vàng lên mặt Lâm Vân Dật cho nên bọn họ cũng thả ra những lời đồn này thôi.

Nhưng mà, khoảng thời gian Giang Nghiên Băng đi đến nơi này cũng được vài tháng rồi, căn cứ vào một khoảng thời gian dài quan sát như vậy thì cậu cũng hiểu rõ một chuyện là đãi ngộ của Lâm Vân Dật ở Lâm gia này có thể nói là cực cao, nhiều khi những đãi ngộ của Lâm Vân Dật ở Lâm gia có khi còn cao hơn rất nhiều so với vị thiếu tộc trưởng Lâm Vân Văn nữa cơ.

Nhưng mà Giang Nghiên Băng cũng không thể nghĩ được là lần này Lâm Vân Dật còn vì cậu mà tự mình rửa tay làm đồ ăn như vậy nữa. Cảm giác này thật sự cũng … khó thể diễn tả thành lời mà.

Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Vân Dật, tay nghề của cậu thật tốt quá rồi.”

Giang Nghiên Băng nói xong cũng cúi đầu rồi nghĩ đến toàn bộ số thức ăn mà cậu đã ăn được trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây mà trong lòng cũng có chút gì đó ấm áp không thôi. Kỳ thật thì toàn bộ số thức ăn trong khoảng thời gian này cậu chưa từng được nghe qua cũng chưa từng thấy qua bao giờ, mà hương vị của số thức ăn này cũng rất ngon, nguyên bản thì cậu cũng cho rằng toàn bộ số thức ăn này cũng là do một vị linh trù nào đó trong nhà Lâm gia lợi hại mới có thể làm ra được những món đồ ăn này. Thật không thể ngờ được là toàn bộ số thức ăn này lại có nguồn gốc từ trong tay của vị này.

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Được rồi. Hợp khẩu vị của cậu là được rồi. Nghiên Băng, sau này cậu có món nào thích ăn có thể nói trước với tôi. Để tôi làm cho cậu ăn.”

Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu nói: “Được, cảm ơn cậu.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng phụng phịu mà nói: “Anh ba à, em nữa này, còn em nữa này. Em cũng có món thích ăn nữa này. Em có thể nói với anh được không ạ? Em có thể gọi món không ạ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu mà nhướn mày nói: “Hừ, em có món ăn nào không thích ăn sao?”

Lâm Vân Tiêu cũng không suy nghĩ gì mà lắc đầu rồi cười cười nói: “Cái này sao? Đương nhiên là vẫn phải có rồi ạ.”

Giang Nghiên Băng cười cười cũng nhanh chóng đổi đề tài nói: “À đúng rồi, trước đó tôi có nghe nói là linh điền của Lâm gia hiện tại đang thiếu người đúng không?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu cũng nhanh miệng bắn liên thanh nói: “Đúng vậy đấy ạ. Hiện tại đúng là đang khá thiếu người đấy ạ. Hiện tại anh cả em đang bế quan rồi, mà mẫu thân của chúng ta cũng đang đến thời gian mấu chốt cần phải tu luyện, mà sự tình mà anh ba cần phải giải quyết cũng quá nhiều. Cho nên khu vực linh điền bên kia đang rất thiếu người chăm sóc.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy thì gật đầu rồi cười cười nói: “Vậy sao? Nếu như mọi người không chê thì tôi cũng có thể hỗ trợ cũng được.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng nói: “Anh Nghiên Băng, anh đang muốn đi hỗ trợ sao?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Anh có thể đi sang bên đó nhìn thử trước một chút có được không?”

Bản thân đã nhận được ân huệ to lớn như vậy của Lâm gia thì bản thân Giang Nghiên Băng cũng có chút gì đó bất an không thôi, mà cậu cứ ở không mà không làm gì cả thì bản thân cậu cũng có chút gì đó không chắc chắn cho lắm, cho nên cậu cũng muốn làm một chút gì đó để mà báo đáp cho Lâm gia một chút, như vậy thì cậu cũng yên tâm hơn phần nào.

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng. Được rồi, một hồi nữa tôi mang cậu đi dạo vậy.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Anh ba, anh có phải không vậy hả? Anh thật đúng là … ai anh cũng có thể sai phái được như vậy luôn như vậy á hả?”

Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi lắc đầu thầm nghĩ: Anh ba của hắn chính là anh ba mà, cho dù là sắc lệnh trí hôn đi chăng nữa nữa nhưng mà anh ba của hắn cũng không lãng phí một chút nhân lực nào mà, cái này thật đúng là vật tẫn kỳ dụng mà.

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng liếc mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu mà nhíu mày nói: “Hừ, ngu dốt, em thì biết cái gì chứ hả?”

Thường thì những đệ tử của Lâm gia không kể dòng chính hay dòng phụ gì thì người nào người nấy cũng phải đứng ra để gánh vác một ít nhiệm vụ của gia tộc, hoặc là có thể hỗ trợ chăn nuôi linh kê ở trang trại chăn nuôi, hoặc là hỗ trợ mẫu thân Thẩm Thanh Đường xử lý linh điền, trồng trọt linh cốc, hoặc là xử lý việc kinh thương chăm sóc cho cửa hàng cùng những sản phẩm của cửa hàng.

Kỳ thật thì Lâm Vân Dật cũng có thể nhìn ra được trạng thái hiện tại của Giang Nghiên Băng cũng có chút gì đó còn khá câu nệ với bọn họ, hiện tại có lẽ Giang Nghiên Băng cũng đang muốn đứng ra để mà gánh vác một ít nhiệm vụ của gia tộc. Đương nhiên thì hắn hoàn toàn đồng ý với chuyện này rồi, dù sao thì thông qua làm việc thì Giang Nghiên Băng cũng có thể dung nhập vào Lâm gia bọn họ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi ăn uống xong xuôi thì Giang Nghiên Băng cũng lẽo đẽo đi theo Lâm Vân Dật cùng đi tới vùng rìa khu vực linh điền.

Hiện tại thì toàn bộ khu vực linh điền này của Lâm gia cũng đang có một lượng lớn đủ những loại linh mầm đang lớn lên với trạng thái xanh um tốt tươi.

Lâm Vân Dật quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng rồi cười cười gật đầu nói: “Được rồi, cậu muốn đi coi linh điền đúng không? Nơi này chính là linh điền của Lâm gia bọn tôi đấy.”

Giang Nghiên Băng cũng gật đầu rồi đưa mắt nhìn chằm chằm về đám linh mầm trước mặt mà tâm tình có chút khác thường.

Nghe nói là trong khoảng thời gian mấy năm gần đây thì khu vực linh điền của phía Lâm gia cũng cho năng suất vô cùng cao cho nên thu hoạch của những khu vực linh điền này cũng không tồi. Nghe nói Lâm gia sở dĩ đạt được năng suất cao như vậy cũng nhờ vào một lượng lớn phân của đám linh kê kia đã tiến bổ khiến cho mấy khu vực linh điền này màu mỡ hơn hẳn.

Mà nghe nói chuyện này cũng là do Lâm Vân Dật nghĩ ra rồi bắt đầu thực hiện cải tiến từng bước từng bước một. Nghe nói ngoài kia cũng có không ít gia tộc cảm thấy vô cùng hâm mộ khi mà phía Lâm gia bên này đột nhiên xuất hiện một đệ tử có khả năng chiêu tài mạnh đến như vậy đấu. Nhưng mà, những gia tộc khác có thích đi chăng nữa thì Giang Đàm Nhi lại không thích chuyện này, hơn nữa Giang Đàm Nhi chỉ cảm thấy việc này quá bẩn nên cảm thấy căm ghét vô cùng.

Giang Nghiên Băng nhìn bốn phía xung quanh rồi cười cười gật đầu nói: “Đám linh mầm bên trong khu vực linh điền này phát triển không tồi.”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Nguyên bản thì Lâm gia chúng ta trước đó cũng chỉ có 10 mẫu linh diền mà thôi, nhưng mà mấy năm gần đây chúng tôi đã tiến hành mở rộng lại đám linh điền này một lượt cho nên tổng số linh điền cũng tăng lên thành 13 mẫu linh điền. Ngoài ra thì chúng tôi cũng sử dụng luôn phân của đám linh kê kia để cải tạo lại độ phì nhiêu của đất đai, độ phì nhiêu tăng lên thì sản lượng linh cốc thu hoạch được cũng được đề cao lên ba thành so với trước đó nữa đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Hoá ra là vậy sao? Xem ra phân linh gà kia rất hữu dụng đấy chứ.”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi gật đầu sau đó ngẩng cao đầu mà nói: “Đương nhiên rồi ạ. Đây đều là công của amnh ba đấy ạ.”

Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có đâu. Lúc đó anh cũng chỉ đề ra kiến nghị mà thôi. Còn mọi sự mà thành công như vậy hoàn toàn là do toàn bộ gia tộc chúng ta trên dưới đồng lòng cùng nỗ lực.”

…….

Thẩm Thanh Đường đang bận rộn làm việc phía bên trong linh đường thì nhìn thấy mấy người Lâm Vân Dật cùng đi tới cũng cảm thấy có chút vui vẻ không thôi.

Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Đường một chút, không nhìn thì thôi vừa mới nhìn xong thì cậu cũng giật mình không thôi.

Thời điểm khi mà cậu còn ở bên Giang gia bên kia thì cậu cũng nghe được thông tin Thẩm Thanh Đường đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 7 rồi. Nhưng mà sự thực lại không giống như vậy, hiện tại vị này đã là tu sĩ Luyện Khí tầng 8 luôn rồi mới đúng. Hơn nữa, linh lực trên người vị này cũng vô cùng ngưng thật, nhìn đáng vẻ này thì hình như vị này đã tiến vào cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 8 cũng được một thời gian rồi cho nên tu vi mới được củng cố tốt như vậy.

Phàm là những tu sĩ Luyện Khí kỳ khi tu vi càng thăng cấp lên thì quá trình tiến giai cũng khó khăn hơn rất nhiều, mà muốn tiến giai nhanh chóng hơn cũng cần phải có một lượng lớn tài nguyên để đắp vào người thì may mới có thể thành công được.

Thường thì rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 muốn tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 5 cũng tiêu tốn từ hai đến ba năm thời gian mới có thể thăng cấp thành công được. Nhưng mà tu vi càng tinh tiến lên thì thời gian tiến giai lại càng kéo dài thêm nữa, như những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 7 muốn tiến giai vào Luyện Khí kỳ tầng 8 này cũng cần phải tốn đến hơn chục năm thời gian thì may mới có thể thành công được.

Phía Giang gia bên kia luôn luôn ghét bỏ thường chê bai rằng toàn bộ Lâm gia này người nào người nấy keo kiệt bủn xỉn không thôi. Nhưng mà, nhìn vào tu vi của đám người của Lâm gia này mà nói thì dường như phía Lâm gia này cũng không thiếu linh thạch, chỉ là phía Lâm gia này hoàn toàn không muốn lãng phí linh thạch trên người những người ngoài mà thôi, bọn họ chỉ tiêu tốn linh thạch trên người con cháu cũng coi như dốc toàn lực để phụ trợ cho con cháu tu luyện.

Đương nhiên thì tình cảnh của Giang gia bên kia cũng không có bao nhiêu khác biệt với tình cảnh của Lâm gia bên này, hai gia tộc bọn họ hiện tại cũng chỉ có duy nhất một vị lão tổ Trúc Cơ kỳ đứng ra toạ trấn, nếu như phía gia tộc của hai bên mà không có người tiếp tục nối nghiệp thì chờ cho đến khi lão tổ Trúc Cơ kỳ bất ngờ ngã xuống thì tình cảnh của hai gia tộc cũng biến thành nguy hiểm vô cùng.

Nghe nói hiện tại tộc trưởng đương nhiệm của Lâm gia cũng chính là tộc trưởng Lâm Viễn Kiều cũng có tu vi vô cùng bất phàm, vốn dĩ tu vi của vị này cũng vô cùng xuất chúng, nghe nói vị tộc trưởng Lâm Viễn Kiều này cũng là hạt giống Trúc Cơ kỳ vô cùng tốt.

Trước khi đến nơi này thì Giang Nghiên Băng cũng sớm nghe được chuyện toàn bộ bảo vật trên người lão tổ Lâm gia đều áp lên trên người Lâm Viễn Kiều luôn rồi, cũng nhờ như vậy cho nên tu vi của Lâm Viễn Kiều cũng tăng lên rất nhanh chóng, thanh danh của Lâm Viễn Kiều cũng khá nổi tiếng, ngược lại thì thanh danh của vị tộc trưởng phu nhân Thẩm Thanh Đường lại kém hơn không ít. Tuy rằng thanh danh của vị tộc trưởng phu nhân không được tốt cho lắm nhưng mà tu vi của vị này lại vô cùng thâm hậu, nếu như vị tộc trưởng phu nhân này lại có cơ hội đạt đến được một viên Trúc cơ đan thì vị này cũng có hy vọng tiến hành Trúc Cơ kỳ luôn cũng nên.

Giang Nghiên Băng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Đường mà trên mặt cũng có chút câu thúc sau đó cười cười nói: “Cô Thẩm, cháu … cháu đến đây để nhìn thử xem mình có thể hỗ trợ được cái gì hay không ấy mà. Trước đó cháu cũng từng học qua một ít công pháp Lạc vũ quyết rồi. Nếu như cô cần thì cháu cũng có thể hỗ trợ chăm sóc linh điền cho cô.”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Được chứ. Đương nhiên là được. Nếu như Nghiên Băng có thể đến đây hỗ trợ cho cô đương nhiên là chuyện vô cùng tốt, chuyện này không gì có thể tốt hơn nữa. Linh lực của cháu không yếu một chút nào, chỉ cần Nghiên Băng có tâm thì không bao lâu sau cháu cũng có thể thượng thủ thành công thôi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng gật đầu rồi nhanh chóng thi triển pháp quyết Lạc vũ quyết, rất nhanh sau đó thì từng giọt mưa tí tách tí tách bắt đầu rơi xuống dưới đất.

Thẩm Thanh Đường nhìn một màn này cũng tràn đầy tán thưởng mà cười cười nói: “Không tồi, không tồi, Nghiên Băng làm tốt lắm.”

……..

Giang gia.

Giang Đàm Nhi cau mày mà trong lòng cũng có chút khó chịu không thôi mà nhíu mày nói: “Ý của em muốn nói là trong phần cổ tức của trang trại chăn nuôi linh kê của tên phế vật Lâm Vân Dật kia … mỗi một này đều cắt một con linh kê để cho con hồ ly xấu xí đó ăn sao?”

Giang Tuyết Nhi gật đầu rồi nhíu mày nói: “Vâng.”

Trên căn bản thì bản thân Giang Tuyết Nhi cũng có chút cạn lời không thể nói được một lời nào nữa, nguyên bản thì trước đó cô cũng cho rằng sau khi tên phế vật Giang Nghiên Băng kia tiến vào bên trong Lâm gia thì tên phế vật này xong luôn rồi chứ? Sau khi tên phế vật này tiến vào trong Lâm gia thì không bao lâu sau bọn họ sẽ nghe được tin tốt rồi chứ? Ai mà ngờ được Lâm gia lại coi tên phế vật Giang Nghiên Băng kia thành thượng khách mà đối xử như vậy đâu chứ?

Giang Đàm Nhi nhíu mày cũng bực mình không thôi mà nhíu mày nói: “Làm sao có thể được chứ? Sao chuyện này lại có thể đươc chứ? Chỉ là một con Ngân Hồ phế vật thôi mà. Chỉ là một con Ngân Hồ phế vật kia đã chú định sẽ là phế vật không có tác dụng gì rồi. Thật không thể ngờ được là tên kẹt sỉ Lâm Vân Dật này lại có thể bỏ ra được đấy nhỉ?”

Tuy ngoài miệng nói như vậy thô nhưng mà bản thân Giang Đàm Nhi cũng có một cảm giác nhục nhã không thôi. Trước khi cô được sinh ra đời thì cô đã được đính hôn với Lâm Vân Dật luôn rồi. Giữa Lâm gia cùng với Lâm gia có tồn tại một mối hôn ước, nhưng mà trong khoảng thời gian mấy năm này phía Lâm gia bên kia vẫn luôn muốn chiếm lợi, vẫn luôn keo kiệt bủn xỉn vô cùng.

Nguyên bản thì cô cũng cho rằng sau khi Giang Nghiên Băng tiến vào bên trong Lâm gia kia thì đương nhiên là cuộc sống của Giang Nghiên Băng cũng chẳng có một ngày lành nào cả, Giang Nghiên Băng kia chắc chắn là bị xử ép mà thôi, thật không thể nào mà nghĩ được là …

Giang Tuyết Nhi nhíu mày rồi thở dài một hơi nói: “Nguyên bản thì em còn đang trông chờ rằng phía Lâm gia bên kia chắc chắn sẽ ra tay sớm thôi. Vốn tưởng rằng phía Lâm gia bên kia cũng sớm giải quyết Giang Nghiên Băng cùng với con tiểu hồ ly xấu xí kia sớm thôi. Thật không nghĩ được là phía Lâm gia bên kia lại có thái độ như vậy với Giang Nghiên Băng. Sao mọi chuyện lại biến thành thế này chứ? Không lẽ phía Lâm gia bên kia lại thích nuôi dưỡng phế vật sao?”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Hừ, ai mà biết được chứ? Ai mà biết được thái độ của Lâm gia bên kia lại như vậy chứ? Tên phế vật Giang Nghiên Băng kia chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn mà thôi. Thật không ngờ là trước kia tên phế vật này còn được phụ mẫu trong nhà che chở, hiện tại khi bị gửi đến Lâm gia thì tên phế vật này lại được Lâm gia bên kia coi trọng. Thật không ngờ được là mệnh của tên này thật cũng tốt quá nhỉ?”

Giang Tuyết Nhi nghe vậy cũng nhíu mày rồi cười cười nói: “Chị Đàm Nhi, có thể là bọn họ là một cặp bài trùng thì sao? Dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.Tên Giang Nghiên Băng kia chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn, mà tên Lâm Vân Dật kia cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, đại khái cùng là phê vật cho nên tên Lâm Vân Dật cũng nổi lên một cảm giác đồng tình thôi.”

Tuy rằng ngoài miệng của Giang Tuyết Nhi cũng nói như vậy thôi nhưng mà trong thâm tâm của cô cũng cảm thấy chuyện này cũng có chút cổ quái không thôi.

Từ trước đến nay Lâm gia cũng nổi tiếng với cái danh tiếng gia tộc vắt cổ chày ra nước, gia tộc này từ trên xuống dưới, từ trẻ đến già mà từ già đến trẻ người nào người nấy cũng keo kiệt bủn xỉn không thôi. Hôn ước giữa hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Đàm Nhi là hôn ước gia tộc giữa hai thế lực tu chân, mối hôn sự này cũng tồn tại trong rất nhiều năm rồi, nhưng mà từ trước đến nay phía Lâm gia bên kia cũng không có tỏ bất kỳ một thành ý nào cả. Nhưng mà thời điểm ngay sau khi Giang Nghiên Băng tiến vào bên trong Lâm gia thì mọi chuyện hoàn toàn không còn giống như những gì mà cô đã nghĩ nữa, ai mà ngờ được là Giang Nghiên Băng lại có được đãi ngộ như vậy, ưu đãi này hình như cũng hơi quá mức rồi thì phải. Thái độ sai biệt như thế này hình như cũng hơi bị quá mức một chút thì phải.

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng đen mặt rồi nhíu mày nói: “Có lẽ tên phế vật Lâm Vân Dật kia thật sự là đoạn tụ thật thì sao? Có lẽ phía Lâm gia bên kia cũng sớm biết được chuyện này rồi cũng nên. Cho nên … phía Lâm gia bên kia cũng dứt khoát mà đáp ứng luôn cái chuyện hoán thân này cũng nên, cho nên Giang Nghiên Băng cũng nhận được … đãi ngộ như vậy thôi.”

Vốn dĩ trước đó Giang Đàm Nhi còn đang cảm thấy vô cùng lo lắng rằng phía Lâm gia bên kia sẽ vì quan hệ đính ước trong bụng mẹ này mà muốn dây dưa không thôi đối Giang gia bên này. Thật không thể nghĩ được là phía Lâm gia ấy vậy mà còn vô cùng sảng khoái mà đáp ứng luôn cái chuyện hoán thân này không một chút do dự nào cả. Chuyện này … thật sự khiến cho cô tức đến run người.

Giang Đàm Nhi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mà càng suy nghĩ thì cô cũng nhịn không được mà tức giận không thôi. Theo như những gì mà cô được biết thì phía Lâm gia bên kia đã muốn giải trừ hôn ước từ rất sớm luôn rồi. Lâm gia bên kia cùng Giang gia vẫn còn dây dưa không chấm dứt mối hôn sự này cũng là do phía Giang gia bọn họ chưa tìm được thời cơ thích hợp để giải trừ hôn ước mà thôi. Mà thái độ của một nhà Lâm gia kia đối với cô cũng rất kỳ lạ, dường như cả một nhà Lâm gia kia đều coi cô thành một củ khoai lang nóng phỏng tay chỉ muốn tránh xa hết mức có thể.

End chap 44

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

Ps. Chúc các anh các chú làm nhiệm vụ quốc tế hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, đi đủ về đủ.

Ù é, ngoại trưởng Nga Lavrov 02/04/2025: Mùa Thu năm nay, Nga sẽ tham dự lễ lý Công ước Hà Nội theo lời mời của các bạn Việt Nam. 

Theo quy định tại Điều 64 của Công ước, văn kiện này sẽ được mở ký tại thủ đô Hà Nội trong năm 2025. Theo đó, Công ước có tên gọi là “Công ước Hà Nội”.

“Công ước Hà Nội” ra đời là dấu mốc quan trọng trong nỗ lực chung của cộng đồng quốc tế nhằm ứng phó với những mối đe dọa ngày càng tăng trên không gian mạng. 

Hí hí hí. Công ước Hà Nội rồi tiến tới cái hiệp định Hà Nội hoặc tiến đến hiệp định Hồ Chí Minh cũng được. Há há há há, nghĩ thôi thấy vui mịa nó rồi.

0.11028 sec| 2557.211 kb