Phần 34 – Phân biệt đá dung nham

\r\n\r\n

------o34o------

\r\n\r\n

Nói Thanh Khê.

\r\n\r\n

Lúc này thì một đống những núi đá dung nham cũng xuất hiện rồi phủ gần kín luôn một đỉnh núi Thanh Khê, đám đá núi lửa gần như muốn lấp đầy đỉnh núi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi hít sâu một hơi nhướn mày nói: “Được rồi, tốt rồi đấy. Đã bày ra rồi đấy, hiện tại chúng ta bắt đầu tìm thử đi. Mọi người cứ tìm thử một chút xem tình huống như thế nào đi, nếu như may mắn đụng độ phải Dung nham huyền thạch thì để sang một bên tu luyện, còn không phải Dung nham huyền thạch thì để sang làm nhiên liệu để luyện đan. Được rồi, bắt đầu khảo nghiệm nhãn lực của mọi người trước cái nào.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút kích động mà cười cười nói: “Vâng ạ.”

\r\n\r\n

Dựa theo những quỹ đạo sắp được diễn ra trong cuốn tiểu thuyết thì số đá dung nham này được nữ chính mua mất, mà chuyện diễn ra là sau khi nữ chính trở thành đệ tử của vị đan sư Kim Đan kỳ thì nữ chính mới mua số đá dung nham này, mà số đá dung nham này cũng chính là một trong những cơ duyên hàng đầu của nữ chính sau khi được nhận làm đệ tử.

\r\n\r\n

Nữ chính vốn dĩ là tu sĩ sở hữu hoả mộc Song linh căn cho nên số Dung nham huyền thạch này cũng có tác dụng vô cùng lớn cũng ảnh hưởng không nhỏ đến nữ chính, nhớ theo những tình tiết bên trong cuốn tiểu thuyết có nói thì nữ chính cũng nhờ vào những khối đá Dung nham huyền thạch có lẫn trong đống đá dung nham này mà thực lực của nữ chính cũng được tiến cảnh vô cùng nhanh chóng, cũng bởi vậy cho nên nữ chính mới được vị sư phụ Kim Đan kỳ kia ưu ái hơn phần nào.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại cái cơ duyên của nữ chính lại bị anh hai Lâm Vân Võ nhà hắn chặn ngang ngáng đường rồi thu luôn rồi, đã mất đi một phần cơ duyên rồi cũng không biết là tình huống tiếp theo của cuốn tiểu thuyết này sẽ diễn tiến như thế nào nữa, vốn thì nữ chính cũng sở hữu hào quang nữ chính sáng chói, nhờ hào quang này mà nữ chính cứ thuận lợi mà bước đi, hiện tại anh hai hắn đã tóm luôn một phần cơ duyên cũng không biết hào quang của nữ chính này có bị yếu bớt đi chút nào không nữa.

\r\n\r\n

Nhưng mà hiện tại có nghĩ cũng không làm được gì, có nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì, chuyện quan trọng hiện tại đó chính là chuyên tâm mà phân biệt được mớ cơ duyên đã cướp được của nữ chính này đi đã, xem thử trong này loại nào là đá dung nham bình thường còn loại nào là đá dung nham biến dị.

\r\n\r\n

Nhìn vào đống đá dung nham đang phủ kín một đỉnh núi như vậy thì tính sơ cũng có khoảng hơn 10 vạn khối đá lẫn lộn, nếu như Lâm Vân Dật mà đoán không sai thì trong này chắc cũng có khoảng hơn trăm khối đá Dung nham huyền thạch cũng nên, dù sao thì Dung nham huyền thạch cũng là những viên đá dung nham biến dị, số lượng như vậy cũng khá nhiều rồi.

\r\n\r\n

Theo giá trị bình thường mà nói thì một viên đá Dung nham huyền thạch cũng có giá trị đâu đó trong khoảng 500 viên linh thạch, mà hơn trăm viên đá Dung nham huyền thạch trong đống đá dung nham này cũng có giá trị đâu đó trong khoảng 5 vạn linh thạch, mà đống đá dung nham này đã bị anh hai hắn mua lại với giá trị 2 vạn linh thạch, cái này cũng coi như lấy lại vốn rồi.

\r\n\r\n

Nhưng mà, nhìn qua thì thấy cũng có lời rồi đấy, nhưng mà đỉnh núi này cũng phải chứa tới hơn 10 vạn khối đá dung nham là ít, từ trong con số 10 vạn viên đá dung nham này mà lọc được khoảng 100 viên Dung nham huyền thạch thôi chắc chắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, khối lượng công việc này thật sự là vô cùng khổng lồ đấy. Cũng không biết đến khi nào mới có thể làm xong nữa.

\r\n\r\n

Lúc này thì Lâm Vân Văn cũng mang theo Viên Nguyệt đứng ở giữa một chồng đá dung nham bắt đầu lọc từng viên tùng viên một.

\r\n\r\n

Tính đến thời điểm hiện tại thì thời gian mà Viên Nguyệt được ấp nở thành công cũng không được bao nhiêu cả, hiện tại Viên Nguyệt cũng chỉ được tính là em bé, mà điều kiện của Lâm gia bọn họ cũng không thể so sánh với phía Ngự Thú Tông kia được, cho nên hiện tại Viên Nguyệt cũng chưa thể tự mình đứng ra mà đảm nhận một khoảng trời giống như Khuyết Nguyệt được.

\r\n\r\n

Nhưng mà lần này thì Lâm Vân Văn cũng cố ý muốn mang Viên Nguyệt đến nơi này muốn thử xem nhãn lực của thằng nhóc Viên Nguyệt này có tốt hay không.

\r\n\r\n

Đương nhiên khi nhìn đống đá dung nham này thì Viên Nguyệt cũng vô cùng thích ý mà nhảy lung tung khắp nơi một lượt, rất nhanh sau đó thì Viên Nguyệt cũng chọn được hơn chục tảng đá dung nham từ bên trong một núi đá dung nham.

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng khám phá thử những viên đá mà Viên Nguyệt vừa mới lựa chọn xong, sau khi kiểm tra thử thì những viên đá mà Viên Nguyệt lựa chọn chính là những bậc lửa tốt nhất trong tổng số những viên đá dung nham khác, mà trong tổng số 13 viên đá dung nham mà Viên Nguyệt lựa chọn ra cũng có hai khối là Dung nham huyền thạch.

\r\n\r\n

Đá Dung nham huyền thạch một khi được bậc lửa thành công thì một luồng linh khí hệ Hoả vô cùng nồng đậm cũng được tràn ra ngoài.

\r\n\r\n

Mà lúc này thì hai người Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu cũng tận dụng cơ hội bước tới mà hấp thu luôn luồng linh khí hệ Hoả vừa mới tràn ra đó, nhờ vậy mà linh lực của cả hai người bọn họ cũng được nhảy lên được một đoạn lớn nữa.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu hít sâu một hơi rồi gật đầu nói: “Viên Nguyệt thật tài giỏi, nhãn lực của Viên Nguyệt cũng không kém cỏi đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Chuyện này không phải đương nhiên sao? Dù sao thì Viên Nguyệt cũng là Kim Ngọc đường lang mà. Từ nay về sau chúng ta còn phải trông chờ vào Viên Nguyệt mà phát tài đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nói xong cũng sử dụng toàn lực mà điều động linh lực bên trong thân thể, rất nhanh sau đó Lâm Vân Dật cũng quét ngang một lượt đống đá dung nham trước mặt.

\r\n\r\n

Rất nhanh sau đó thì Lâm Vân Dật cũng định vị được một viên đá dung nham khá khác lạ bên trong một núi đá dung nham kia, quả nhiên khối đá dung nham này chính là một khối đá dung nham biến dị.

\r\n\r\n

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Vân Dật cùng với Viên Nguyệt thì rất nhanh sau đó từng khối lại từng khối đá Dung nham huyền thạch cũng được đào ra khỏi đống đá dung nham đó.

\r\n\r\n

Cả một ngày dài Lâm Vân Tiêu vẫn luôn lăn lộn bên trong đống đá dung nham trước mặt mà đào đào rồi lại tìm tìm một hồi, mặt mũi trắng trẻo của Lâm Vân Tiêu cũng biến thành một con mèo hoa dơ hầy mang theo một màu xám tro.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu đảo đảo đôi mắt một chút rồi chạy đến phía Lâm Vân Dật nói: “Anh ba à anh ba, ngày hôm nay em đã phát hiện được một viên đá dung nham biến dị đấy. Em đảm bảo là viên đá dung nham đó tuyệt đối Dung nham huyền thạch đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhướn mày mà nói: “Thật sao? Em xác định thật sao? Em đã nhìn lầm rất nhiều lần rồi đấy.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhướn mày mà nói: “Không đâu, thật đấy, lần này em đảm bảo nhất định là không có vấn đề gì đâu.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhướn mày nói: “Được rồi, được rồi, đi thôi, để anh nhìn thử cục đá mà em đã nhìn trúng nào.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi xoè một cục đá ra ngoài rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Chính là viên đá này đây ạ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Cũng được đấy. Viên đá dung nham này nhìn qua cũng không tầm thường.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ mà cười cười nói: “Đúng không, đúng không? Viên đá này rất được mà đúng không? Anh ba, để em thử nhé.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Ờ, em cứ làm đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng dùng một chút linh lực để thắp sáng viên đá dung nham trước mặt, dưới sự thiêu đốt hừng hực của linh lực hệ Hoả thì bên trong không khí cũng tràn một luồng nhiệt ra ngoài.

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu cũng có chút xấu hổ mà cười cười rồi gãi tai nói: “Anh ba, cái này … hình như em lại nhìn lầm nữa rồi thì phải.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi thở dài một hơi nói: “Không sao, thật sự không sao cả. Dù sao thì … thất bại cũng là mẹ của thành công mà đúng không? Em cứ bình tĩnh, hiện tại em cũng không cần phải thất vọng làm gì. Lần này không được thì lần sau chắc chắn là em có thể tìm được Dung nham huyền thạch thôi. Yên tâm đi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì tự tin cũng ngẩng cao đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, để em thử lại, em tự tin là em có thể tìm được.”

\r\n\r\n

……

\r\n\r\n

Ngự TTông.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đang ngồi ở bên trong động phủ đang tiến hành tu luyện thì bỗng nhiên là truyền tấn linh cũng vang lên.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đang tu luyện cũng mở bừng mắt ra, trước đó khi ra ngoài gặp phụ thân cùng các anh em thì hắn bỗng nhiên lại phát hiện ra một chuyện rằng hai thằng em trai Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi. Người ngoài đều cho rằng hai thằng em trai của hắn là phế tài không thể trát lên mặt tường được nhưng mà mới không bao lâu thì hai thằng em này đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 4 làm cho hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ vô cùng. Mà sau khi quay về tông môn thì Lâm Vân Võ cũng đóng cửa bế quan tu luyện luôn.

\r\n\r\n

Hiện tại khi nghe truyền tấn linh đưa tin tới cũng khiến cho Lâm Vân Võ theo bản năng mà nhăn tít mày lại, đương nhiên là hắn không vui rồi, rõ ràng là hắn đã đóng cửa bế quan tu luyện rồi còn có người tới đây làm phiền nữa. Chuyện này khiến cho Lâm Vân Võ cảm thấy bực mình không thôi.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ hậm hực mà tiến tới mở cửa, thật bất ngờ làm sao thì người vừa mới phá rối hắn lại chính là Giang Việt Nhiễm, vị Giang sư muội trong truyền thuyết của hắn.

\r\n\r\n

Hiện tại thì mối quan hệ giữa hai nhà Lâm gia cùng Giang gia cũng loạn xạ phức tạp không thôi, mà mối quan hệ của Lâm Vân Võ cùng Giang Việt Nhiễm khi ở bên trong tông môn cũng không được tốt cho lắm, giữa đôi bên cũng không có quá nhiều giao tình. Tuy rằng nơi này là Ngự Thú Tông nhưng mà lãnh địa của Ngự Thú Tông cũng quá rộng lớn, những tưởng là giữa hai bên sẽ không bao giờ có một mối giao tình gì đó cơ. 

\r\n\r\n

Nhưng mà lúc này khi mở cửa phòng ra lại nhìn thấy vị sư muội Giang Việt Nhiễm lại đứng ngay trước mặt, thời điểm khi nhìn thấy vị sư muội là đệ tử của đan sư Kim Đan kỳ đang nóng bỏng tay này thì bản thân Lâm Vân Võ cũng có chút kinh ngạc không thôi. Thật sự thì giao tình giữa hai bên cũng không quá sâu sắc đâu, cũng không biết vị sư muội này muốn đến đây để làm cái gì chứ?

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nhíu mày nhìn về phía Giang Việt Nhiễm rồi nói: “Giang sự muội, không biết tại sao Giang sư muội lại tới nơi này chứ?”

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Lâm sư huynh, nghe nói là Lâm sư huynh vừa mới bao tất toàn bộ đám đá dung nham của một tu sĩ đúng không? Không biết Lâm sư huynh còn không? Có thể chia lại cho muội một ít được không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối mà cười cười nói: “Đúng vậy, sư muội nghe cũng không sai. Đúng là trước đó không bao lâu bổn sư huynh cũng có bao được một lô đá dung nham thật. Nhưng mà Giang sư muội chậm chân mất rồi, trước đó không bao lâu bổn sư huynh đã bán sang tay cho người ta mất rồi. Xin lỗi Giang sư muội.”

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạch mà mở to mắt nói: “Sư huynh đã bán sang tay cho người khác rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu mà nói: “Đúng vậy. Đã bán sang tay ngay lúc đó rồi, lúc đó bổn sư huynh đã bán sang tay với giá 22 vạn linh thạch đấy. Chỉ cần sang tay một chút thôi mà đã có thể kiếm hời được 2 vạn linh thạch rồi. Chuyện tốt này không phải lúc nào cũng có đâu.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như đang ở bên cạnh cũng hô lớn lên nói: “Cái gì cơ? Chỉ có 22.000 linh thạch thôi sao? Cứ vậy mà Lâm sư đệ đã bán rồi sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cũng không để ý mà gật đầu rồi cười cười tỏ vẻ hớn hở không thôi thuận tiện đáp lời nói: “Đúng vậy, chỉ mới sang tay ngay kiếm lời 2.000 linh thạch.”

\r\n\r\n

Lúc nãy hai người Giang Việt Nhiễm cùng Lâm Vân Võ đang đứng trò chuyện với nhau thì âm thanh của Từ Niệm Như cũng truyền đến.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nhìn ngẩng đầu nhìn về phía Từ Niệm Như mà bản thân hắn cũng có chút đau đầu không thôi, chỉ riêng việc Giang Việt Nhiễm tới đây dò hỏi cũng thôi đi, ai mà ngờ được là Từ Niệm Như lại chạy tới đây góp vui làm cái gì chứ?

\r\n\r\n

Hiện tại hai vị nữ tu này người nào ngừoi nấy đều là nhân vật vô cùng phong vân của tông môn, hai vị này thật sự không dễ chọc, mà bản thân hắn cũng không có cái hứng thú muốn chọc vào hai bà cô này đâu. Hai người này đáng sợ lắm đấy.

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm hiện tại đang là đệ tử của một trưởng lão Kim Đan kỳ, còn Từ Niệm Như này lại chính là cháu gái của một vị trường lão Kim Đan kỳ đấy, hậu trường của hai bà cô này thật sự không dễ chọc cũng không dám chọc vào.

\r\n\r\n

Có một thứ trên đời này thường nói một núi không thể dung hai hổ, theo như những thông tin mà hắn nghe ngóng được thì hình như mối quan hệ của hai bà cô này cũng không được tốt cho lắm, người ta thường hay nói rằng một tông môn chỉ cần có một nhân vật phong vân là được rồi, đằng này có hai nhân vật phong vân cùng xuất hiện một lúc cho nên mỗi một lần hai người này xuất hiện sóng gió cuộn lên ầm ầm.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ ngẩng đầu nhìn về phía Từ Niệm Như một chút rồi cười cười nói: “Từ sư tỷ, sao sư tỷ lại đến nói này chứ?”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có chút hứng thú mà nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là … không biết Lâm sư đệ có biết thông tin này chưa? Trước đó Liễu sư đệ của chúng ta đã thu một chút đá dung nham từ trong tay vị tu sĩ kia. Nhưng mà đáng tiếc thì trong tui Liễu sư đệ lại không có ánh mắt cho lắm cho nên Liễu sư đệ cũng không mua quá nhiều đá dung nham. Nhớ không nhầm thì lúc đó Liễu sư đệ cũng chỉ bỏ hơn 200 linh thạch để mua một đám đá dung nham. Nhưng mà Liễu sư đệ cũng có chút may mắn mà phát hiện trong số đá dung nham đó có một viên Dung nham huyền thạch lẫn ở bên trong.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy mà trong lòng cũng có chút bất ngờ mà nói: “Thật sao? Có cả Dung nham huyền thạch sao? Có chuyện như vậy thật sao?”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như cười cười rồi gật đầu như có như không mà nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Có chứ? Đương nhiên là có. Sau khi thu hoạch được viên Dung nham huyền thạch kia thì Liễu sư đệ cũng muốn chạy tới chỗ của vị kia muốn mua thêm một ít nữa. Nhưng mà đáng tiếc vị tu sĩ đó chuẩn bị dọn hàng rồi nói đã có người bao toàn bộ hàng đó rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, đúng là đệ đã bao toàn bộ hàng của vị tu sĩ đó, nhưng mà … đệ cũng đâu có biết, ngay sau đó đệ đã qua tay mà kiếm lời được 2.000 linh thạch luôn đấy.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Thật sự chỉ kiếm được 2.000 viên linh thạch thôi sao? Vậy thì mệt lớn cho Lâm sư đệ rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ như ngẫm nghĩ chuyện gì đó cũng có chút tiếc nuối rồi cười cười lắc đầu nói: “Từ sư tỷ, thật sự thì sư tỷ cũng không thể nói như vậy được. Tốt xấu gì lần này đệ cũng sang tay ngay mà lời được 2.000 linh thạch đấy.”

\r\n\r\n

Nếu như lần này hắn thật sự mà bán trao tay cho người khác với cái giá này cũng chỉ lời được 2.000 linh thạch thì đương nhiên là hắn ăn mệt lơn luôn rồi còn gì nữa. Nếu thật sự là hắn bán cho người khác thì hắn sẽ khóc đến ngất đi mất. Nhưng mà, biết làm sao được chứ? Hắn bán sang tay cho phụ thân hắn mà. Bán cho phụ thân thì lời được 2.000 linh thạch cũng coi như lời lớn rồi còn gì nữa.

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi cười cười nói: “À, Lâm sư đệ thật sự cảm thấy như vậy là đủ sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Nói tiếc thì đương nhiên cũng tiếc, đó dù sao cũng là một món hời lớn. Nhưng mà đệ cũng may mắn lời được một khoản lớn rồi.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhướn mày tỏ vẻ vô cùng hóm hỉnh mà cười cười nói: “Lâm sư đệ, vốn dĩ thì bổn sư tỷ còn đang muốn bỏ ra 7 vạn linh thạch để mua lại số đá núi lửa đó từ trong tay Lâm sư đệ đấy. Nào biết được rằng Lâm sư đệ lại sang tay nhanh đến như vậy chứ? Ai mà ngờ được là Lâm sư đệ lại chỉ cần 22.000 linh thạch đã có thể sang tay được rồi.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng há hốc mồm tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc mà nói: “Sao cơ? Sư tỷ muốn dùng 7 vạn linh thạch để mua lại đám đá dung nham kia thật sao? Sớm biết …. Từ sư tỷ nguyện ý bỏ ra nhiều linh thạch như vậy thì đệ đã để lại thêm một chút nữa rồi. Sao lúc đó đệ lại sang tay sớm như vậy được chứ? Bán giá như vậy cũng tiện nghi cho đám người kia quá rồi.”

\r\n\r\n

Lần này Lâm Vân Võ thật sự cũng kinh ngạc thật, nói xong mà trong lòng hắn cũng phập phồng không thôi mà nhíu mày thầm nghĩ: Lần này thằng nhóc Vân Dật thật sự đã đoán đúng rồi. Quả nhiên là trong đám đá dung nham kia thật sự là có một đám Dung nham huyền thạch xen lẫn ở bên trong đó mà. Chỉ là … số đá dung nham mà hắn mua được thật sự cũng quá nhiều, cũng không biết lần này sẽ có bao nhiêu viên đá dung nham biến dị ở bên trong đống đá dung nham kia đây?

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nói xong cũng dùng ánh mắt vô cùng sâu lắng mà đánh giá Giang Việt Nhiễm một lượt sau đó nhướn mày nói: “Giang sư muội à, hôm nay sư muội tới nơi này cũng có cùng một mục đích như vậy luôn sao? Nhưng mà đáng tiếc là Lâm sư đệ đã sang tay ngay lập tức rồi, nhìn dáng vẻ này hình như Giang sư muội cũng không thể mua được đám đá dung nham kia rồi. Thật đáng tiếc.”

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm nghe vậy cũng có vài phần miễn cưỡng mà cười cười nói: “Đúng vậy, thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy thì quên đi.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như cười cười nói: “Giang sư muội, tông môn của chúng ta cũng có một hoả thất mà, dù sao thì số đá dung nham kia cũng không có gì dùng. Giang sư muội không cần cảm thấy tiếc.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cũng đưa ánh mắt mà nhìn chằm chằm về phía Giang Việt Nhiễm một hồi lâu, nhưng mà càng nhìn thì hắn lại cảm thấy vị này cũng có chút cổ quái không thôi. Nói như vậy là sự kiện kia đã lan tràn khắp nơi rồi đúng không? Rõ ràng là Giang Việt Nhiễm cũng biết được thông tin là số đá dung nham kia thật sự là có vấn đề gì đó, nhưng mà Giang Việt Nhiễm đi tới nơi này tìm hắn lại làm bộ như không biết gì cả. Không lẽ người này lại muốn nhặt của hời từ trong tay của hắn nữa sao? Nhưng mà, Giang Việt Nhiễm này tính toán muốn chiếm của hời từ hắn như vậy hình như cũng có chút gì đó hơi quá mức rồi thì phải.

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm tự nhiên lại bị Lâm Vân Võ nhìn chằm chằm như vậy mà trong lòng thật sự cũng có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm muốn đánh trống lui quân.

\r\n\r\n

Giang Việt Nhiễm nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi cười gượng nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ nói không sai. Lâm sư huynh, đã không còn chuyện gì nữa thì muội cũng không dám quấy rầy sư huynh nữa. Hai vị cứ trò chuyện, muội xin phép cáo lui trước.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu tỏ vẻ không sao cả mà nói: “Không sao, không phải vấn đề quan trọng. Sư muội đi thong thả.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng Giang Việt Nhiễm rời đi dứt khoát như vậy mà thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi. Cuối cùng thì vị sư muội đáng sợ này cũng rời đi rồi. Nhưng mà hắn vừa mới quay đầu lại nhìn cũng thấy Từ Niệm Như đang nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, dáng vẻ này của Từ Như Niệm thật sự là hơi đáng sợ một chút.

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ đổ mồ hôi hội cũng có chút bất an mà chà xát tay sau đó cười gượng nói: “Từ sư tỷ, không biết sư tỷ còn … việc gì không?”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như cũng vô cùng hứng thú mà cười híp mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ một hồi nói: “Lâm sư đệ, bổn sư tỷ nghe được thông tin nói Lâm gia nhà sư đệ cùng với Giang gia phía Giang Việt Nhiễm kia có một mối hôn ước với nhau mà đúng không?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, sư tỷ nghe không sai. Đúng là Lâm gia của đệ cùng với Giang gia bên kia có một mối hôn sự đã được đính ước từ trong bụng mẹ rồi. Nhưng mà sư tỷ cũng biết rồi mà, cái chuyện hôn ước này chẳng qua cũng chỉ là những lời nói bằng miệng trong lúc vui đùa cũng không được tính là sự thật. Đối tượng liên hôn của em trai trong nhà là em gái của Giang sư muội kia. Nghe nói em gái của Giang sư muội dung mạo song toàn lại còn là tu sĩ hoả mộc Song linh căn, còn em trai đệ lại dung mạo bình thường tư chất vô cùng kém cỏi, chắc Từ sư tỷ cũng nghe tin em trai đệ chỉ là tu sĩ Ngũ linh căn rồi mà đúng không? Chuyện kết hôn vốn là chuyện chung thân đại sự, chênh lệch hai bên quá nhiều như vậy thì mối lương duyên này sớm muộn gì cũng biến thành oán duyên nếu đôi bên cứ nhất quyết phải dính chặt vào nhau.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nhe vậy như đang suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ nói: “Ồ, vậy sao? Lâm sư đệ cũng nghĩ như vậy thật sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu thật mạnh mà trên mặt cũng tràn đầy chân thành mà cười cười nói: “Đúng vậy sư tỷ, đệ cũng nghĩ như vậy.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như cũng có chút hứng thú mà cười cười lên tiếng dò hỏi nói: “Còn em trai của sư đệ thì sao? Em trai đệ nghĩ như thế nào vậy?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Em trai đệ đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Em trai đệ còn nói cưới vợ cũng giống như đi mua giày vậy, giày có đẹp hay không đẹp là một chuyện, nhìn sang trọng hay không sang trọng là một chuyện, còn có hợp có vừa chân hay không lại là chuyện khác, chọn giày mà chọn phải một đôi không hợp chân thì nhét cỡ nào cũng không thể đi được. Cho nên cưới vợ cũng phải nhìn vào vấn đề thích hợp hay không mới có thể đi với nhau được lâu dài.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà cười cười nói: “Thật vậy sao? Em trai của Lâm sư đệ cũng khá thú vị đấy chứ.”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút đắc ý mà ngẩng cao đầu nói: “Đương nhiên rồi. Em trai đệ tử nhỏ đã thông tuệ hơn người, em trai đệ chắc chắn không phải người bình thường đâu.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút hồ nghi mà nhìn Lâm Vân Võ nói: “Lâm sư đệ, sư đệ nhìn hình như cũng rất sùng bái em trai mình đấy nhỉ?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ gật đầu cũng tỏ vẻ vô cùng đương nhiên mà cười cười nói: “Đúng vậy. Em trai nhà đệ thật sự rất lợi hại.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu với thái độ của Lâm Vân Võ mà nhíu mày nói: “Nhưng mà … em trai đệ không phải là tu sĩ Ngũ linh căn sao?”

\r\n\r\n

Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ không thể nói như vậy được. Linh căn không đại diện cho tất cả mọi thứ trên đời.”

\r\n\r\n

Từ Niệm Như nghe vậy cũng dùng ánh mắt ý vị thâm trường mà nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi cười cười nói: “Lâm sư đệ nói như vậy cũng đúng.”

\r\n\r\n

Sau đó thì Lâm Vân Võ lại đứng trò chuyện cùng với Từ Niệm Như một hồi, sau đó thì Từ Niệm Như cũng rời khi luôn.

\r\n\r\n

Sau khi tiễn được Từ Niệm Như rời khỏi thì Lâm Vân Võ như trút được gánh nặng mà thờ phào một hơi nhẹ nhõm không thôi.

\r\n\r\n

Sau khi quay lại phòng tu luyện thì Lâm Vân Võ cũng suy nghĩ một phen, có vẻ như sự việc của đá dung nham này sẽ không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy được rồi, sau ngày hôm nay chắc chắn còn có nhiều người nữa sẽ tới đây thăm dò. Suy nghĩ tới lui một lượt thì Lâm Vân Võ cũng quyết định bế quan luôn tránh khỏi ồn ào chọn cuộc sống thanh nhàn một phen.

\r\n\r\n

Khi tiến hành bế quan thì trợ thủ đắc lực không thể thiếu được đó chính là linh thạch, mà hiện tại Lâm Vân Võ cũng không thiếu linh thạch, mà hắn cũng cần phải gia tăng tu vi cho nên hiện tại trốn tránh cũng là giải pháp giải quyết tốt nhất.

\r\n\r\n

End chap 34

\r\n\r\n

-------------XuYing90--------------

\r\n\r\n

------oOo------

\r\n\r\n

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

\r\n\r\n

Cảm ơn.

1.22092 sec| 2536.078 kb