Phần 36 -Tin tức lan truyền
\r\n\r\n------o36o------
\r\n\r\nCửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên.
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt ngồi trên bàn rồi nhíu mày nói: “Phu quân, trên đường trở về đây em có nghe được thông tin khá thú vị này, nghe nói phía Lâm gia bên kia thu hoạch được một đám đá dung nham có chất lượng vô cùng tốt thì phải, nghe nói đám đá dung nham đó có tồn tại không ít thứ vô cùng trân quý.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu rồi cười cười nói: “Phu nhân cũng biết chuyện này luôn rồi sao? Anh cũng vừa mới nghe được thông tin này. Nghe nói đám đá dung nham này đang rất được săn đón thì phải, anh cũng nghe nói bên trong đống đá dung nham này có tồn tại không ít Dung nham huyền thạch nữa thì phải.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt gật đầu rồi hít sâu một hơi trong lòng cũng thầm hâm mộ không thôi mà cười cười nói: “Đúng vậy. Vận khí của Lâm gia thật tốt quá rồi.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu rồi trầm ngâm không thôi nói: “Đúng vậy. Vận khí của Lâm gia thật sự quá tốt. Nghe nói số đá dung nham này là do Lâm Vân Võ của Lâm gia đã dùng 2 vạn linh thạch để mua lại từ trong tay một tu sĩ nào đó khi ở Ngự Thú Tông.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng hít sâu một hơi nói: “Dùng tới 2 vạn linh thạch để mua sao? Sao dạo này phía Lâm gia bên kia lại rộng rãi như vậy chứ? Đến 2 vạn linh thạch cũng bỏ ra được ngay lập tức để thu mua được đám đá dung nham đó.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu rồi nhíu mày nói: “Chuyện này thì ai mà biết được chứ? Hiện tại những tu sĩ trẻ tuổi một người so với một người càng khó lường mà.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt như nghĩ đến vấn đề gì đó cũng có chút tò mò mà cười cười nói: “Phu quân, cũng chỉ 2 vạn linh thạch mà Lâm Vân Võ nói bỏ là có thể bỏ ra ngay lập tức được luôn không chần chờ gì luôn sao? Nhưng mà, Giang Việt Nhiễm kia có thể tiêu xài một cách xa hoa như vậy được sao? Giang Việt Nhiễm có thể lấy ra được 2 vạn linh thạch cùng một lúc như vậy được sao?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi lắc đầu nói: “Chuyện này thì anh cũng không biết. Nhưng mà Giang gia bên kia hình như bị tức muốn điên lên luôn rồi.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Chuyện này thì có quan hệ gì với Giang gia đâu mà tức giận chứ?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nhún vai rồi cười cười nói: “Nghe nói trước đó Giang Việt Nhiễm cũng nhìn trúng đống đá dung nham đó rồi. Cũng nghe nói Giang Việt Nhiễm cảm thấy rất coi trọng đống đá dung nham đó, còn nghe nói Giang Việt Nhiễm đang tìm cách gom linh thạch nhưng đã bị Lâm Vân Võ nhanh chân chạy đến đoạt đi toàn bộ đống đá dung nham kia. Em cũng biết rồi mà, Giang Việt Nhiễm vừa mới được một tu sĩ Kim Đan kỳ thu nhận làm đệ tử, nếu hiện tại Giang Việt Nhiễm lại mua được đống đa dung nham có chứa Dung nham huyền thạch kia nữa không phải như hổ thêm cánh sao?”
\r\n\r\n“Mà sau khi gia chủ Giang Hoài Húc nghe được những thông tin như thế này đương nhiên là vị này cũng cảm thấy vô cùng bất mãn vì cơ duyên của con gái mình vô duyên vô cớ bị Lâm Vân Võ đoạt mất cho nên gia chủ muốn tìm cách đoạt lại. Còn Giang Hoài Thanh lại cảm thấy đám Lâm gia kia làm vậy cũng quá đáng, hành vi như vậy cũng quá keo kiệt bủn xỉn, Lâm gia bên kia có thể đoạt được cơ duyên tốt như vậy lại im ỉm tự tiêu thụ một mình chứ không biết phân một chút Dung nham huyền thạch sang phía bên này cho Giang Đàm Nhi của bọn họ. Dù sao thì Giang Đàm Nhi của Giang gia cũng là tu sĩ hoả mộc Song linh căn mà đúng không? Nếu như Giang Đàm Nhi cũng được phân một chút loại Dung nham huyền thạch đó về tay thì chắc chắn là thực lực của Giang Đàm Nhi cũng một bước mà gia tăng lên không ít. Nói chung thì hai người kia người nào người nấy đang như thùng thuốc súng sẵn sàng nổ bất kỳ một lúc nào đó.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy thì càng cảm khó hiểu mà nhíu mày nói: “Ơ, chuyện này sao … lại vô lý như vậy được chứ? Không phải loại thiên tài địa bảo này ai tới trước thì được trước sao? Giang Việt Nhiễm có vừa ý hay nhìn trúng gì đi chăng nữa thì chậm một bước cũng là chậm một bước. Cái này mà con nhóc đó cùng Giang gia cũng trách Lâm Vân Võ được sao?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Thì đấy. Đạo lý này rất nhiều người biết cũng có rất nhiều người cố tình không hiểu thôi.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nhướn mày nói: “Nói đến chuyện này thì phải công nhận là đúng thật, cái dáng vẻ vắt cổ chày ra nước của Lâm gia từ trước đến nay cũng không đổi nhỉ? Bọn họ hoàn toàn không nhả một chút gì ra luôn mà.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên cười cười rồi thở dài một hơi rồi nói: “Đúng vậy. Tuy không thể nói được gì nhưng đúng là như vậy.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Nhưng mà loại đá dung nham này hình như cũng đâu có tác dụng gì đặc biệt ngoại trừ tác dụng như nhiên liệu dùng để đốt lửa khi tiến hành luyện đan đâu đúng không? Lâm Vân Võ kia bỏ nhiều tiền để mua nhiều đá dung nham như vậy làm gì chứ? Không lẽ … có chuyện gì sao?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nhíu mày mà nói: “Có lẽ đám Lâm gia bọn họ muốn dùng để luyện khí thì sao? Nhưng mà, hiện tại tin tức Lâm gia bên kia sở hữu đống đá dung nham đã bị lộ ra ngoài hết rồi. Hiện tại tin tức này đang rất ồn ào huyên náo đấy.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà hứng thú ngập tràn nói: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại biến thành ồn ào huyên náo rồi?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Đúng vậy đấy. Hiện tại phía bên ngoài kia đang rất ồn ào huyên náo không thôi, mọi người tới tới lui lui bàn luận không ngừng. Hiện tại dường như toàn bộ những thế lực gần gần xa xa ở nơi này đều biết được thông tin Lâm gia bên kia đã phát tài được một vố lớn rồi. Chuyện này đang được bàn bạc rất ồn ào đấy.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nhíu mày rồi nói: “Theo lý bình thường mà nói thì tin tức này không thể ồn ào huyên náo rồi nháo thành như vậy đúng không? Có người nào muốn đẩy tin này lên sao? Không lẽ phía Giang gia bên kia quạt gió thêm củi sao?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà chuyện này hình như rất có khả năng.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt gật đầu như nhớ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “À, nói đến chuyện này mới nhớ hình như dạo gần đây cửa hàng của Lâm gia đang bán ra một lượng lớn Dưỡng khí đan thì phải.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nhíu mày nói: “Em nói là Dưỡng khí đan sao? Còn là một lượng lớn nữa.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa phẩm chất của đám Dưỡng khí đan này cũng khá tốt đấy. Lúc đó em cũng bỏ một chút linh thạch ra mua một lọ Dưỡng khí đan về cho Nghiên Băng sử dụng luôn này.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Sao lại có chuyện này nhỉ? Nghe nói là thời gian trước đó Lâm gia vẫn luôn bỏ ra thêm một lượng lớn linh thạch để mua bán về một đám đan dược luôn mà đúng không? Thật không ngờ là hiện tại phía Lâm gia bên kia lại bắt đầu bán đan dược ra ngoài luôn rồi sao? Không lẽ … phía Lâm gia bên kia đã bồi dưỡng ra được một vị luyện đan sư nào đó dành riêng cho bổn tộc luôn rồi sao? Cho nên … toàn bộ số đá dung nham mà Lâm Vân Võ mua từ trong tay vị tu sĩ kia là chuẩn bị dành riêng để bồi dưỡng cho vị luyện đan sư kia sao?”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng nhíu mày nói: “Chuyện này hình như cũng rất có khả năng. Nhưng mà … chuyện này cũng chúng tỏ phía Lâm gia bên kia càng lúc càng bí ẩn thì phải.”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy rồi nhíu mày nói: “Dạo gần đây cũng không thấy phía Lâm gia bồi dưỡng tộc nhân nào nhỉ? Không lẽ … thằng nhóc Lâm Vân Dật của Lâm gia kia đã được bồi dưỡng để trở thành luyện đan sư của Lâm gia luôn rồi sao?”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nghe vậy cũng lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Chuyện này chắc không thể nào đâu đúng không? Thằng nhóc Lâm Vân Dật kia có bao nhiêu tuổi đâu chứ?”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên ngẫm nghĩ một chút cũng có chút bí ẩn mà nói: “Chuyện này cũng chưa chắc là không thể được đâu. Em không biết người ta đã nói gì về thằng nhóc Lâm Vân Dật này rồi sao? Thằng nhóc này mới sinh đã có tuệ căn, nói như vậy thì linh hồn lực của nó nhất định là vô cùng kinh người. Mà đối với luyện đan sư mà nói thì linh hồn lực chính là nhân tố quan trọng nhất đấy.”
\r\n\r\nDiệp Tịnh Nguyệt nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Cũng không chắc đâu. Nghe nói hiện tại thằng nhóc Lâm Vân Dật kia mới chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng hai thôi mà đúng không? Tuy rằng thằng nhóc đó có tuệ căn đi chăng nữa thì tu vi của nó cũng …”
\r\n\r\nGiang Khanh Xuyên nghe vậy cũng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Nếu thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ tầng hai quả thực là hơi thấp một chút. Thôi, không quan tâm nữa. Đại khái là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi. Việc này cứ kệ đi chúng ta cứ quan sát trước đã.”
\r\n\r\nGiang Nghiên Băng đang ngồi ở một bên bên vừa chống chằm vừa nhìn xung quanh rồi nghe hai vị phụ mẫu Diệp Tịnh Nguyệt cùng Giang Khanh Xuyên nói chuyện với nhau vô cùng xôm tụ, mà khi nhắc đến Lâm Vân Dật thì cậu nhóc cũng dỏng tai lên nghe ngóng một hồi. Càng nghe thì cậu nhóc lại càng cảm thấy vô cùng tò mò đối với người tên Lâm Vân Dật này.
\r\n\r\n……
\r\n\r\nLâm gia.
\r\n\r\nLâm Vân Dật nhìn về phía Lâm Vân Văn rồi nhíu mày nói: “Anh cả, em thấy dạo gần đây chung quanh Lâm gia chúng ta xuất hiện không ít thám tử mà đúng không?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn gật đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đúng vậy. Không ít đâu. Số lượng càng lúc càng đông. Nhưng mà phụ thân đã đập chết vài tên thám tử rồi. Tuy vậy cũng có chút kinh hỉ ngoài ý muốn, phụ thân cũng nhờ chuyện này mà kiếm lời được không ít đấy.”
\r\n\r\nLâm Vân Dật nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi cười cười nói: “Thật vậy sao? Nói như vậy thì phụ thân của chúng ta cũng thật là lợi hại.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn cười cười cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Chuyện này không phải bình thường sao? Hiện tại phụ thân của chúng ta chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi đấy, hơn nữa thực lực của phụ thân vốn vô cùng phi phàm mà đúng không? Nhưng mà, nói gì thì nói phụ thân có thể thành công như vậy cũng nhờ có một lượng lớn phù chú của lão tổ cung cấp cho đấy.”
\r\n\r\nNhờ vào khối dược ngọc hồ điệp kia mà thương thế của Lâm Bắc Vọng cũng được khôi phục không ít so với trước, cũng nhờ vậy mà Lâm Bắc Vọng cũng tự mình thượng thủ khắc hoạ được không ít phù chú.
\r\n\r\nMà trong mấy năm trở lại đây Lâm gia cũng được tính là khá dư giả, linh thạch cũng không bị eo hẹp như trước nữa, cho nên phù chú mà Lâm Bắc Vọng khắc hoạ ra một phần mang đi bán để đổi lấy tài nguyên còn một phần lại chia lại cho những đệ tử trong tộc có thể lưu lại để phòng thân.
\r\n\r\nMà phù chú mà Lâm Bắc Vọng có thể khắc hoạ thành công thì đương nhiên là cấp bậc thật sự cũng khá cao, mà số lượng cứ tích tiểu thành đại cho nên chồng phù chú càng lúc càng dày, số phù chú có phẩm chất cao như vậy lại có số lượng nhiều như thế dùng để phòng thân thì đương nhiên là năng lực tự bảo vệ bản thân của những đệ tử trong tộc cũng được tăng lên không ít.
\r\n\r\nLâm Vân Dật gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Anh cả, tin tức về Dung nham huyền thạch đã lan truyền ra ngoài rồi sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy. Tốc độ lan truyền thật sự là vô cùng đáng sợ. Hiện tại các thế lực ở ngoại giới kia ít nhiều gì cũng nghe ngóng được thông tin là phía Lâm gia của chúng ta đã thu mua được một lượng lớn đá dung nham có chất lượng vô cùng đặc thù, mà trong đá dung nham đó cũng có không ít Dung nham huyền thạch lẫn ở bên trong nữa. Ngoài ra, còn có một chuyện này nữa, hiện tại phía ngoại giới kia đều đồn đãi rằng lão tổ của chúng ta trên người mang theo thương tích không thể khỏi được cho nên lão tổ cũng không tiện ra tay nữa. Cũng không biết tin này do ai cố tình thả ra.”
\r\n\r\nNói cho cùng thì Lâm gia của bọn họ cũng được coi là một trong những thế lực phụ thuộc của Ngự Thú Tông kia, mà Lâm gia bọn họ cũng đang nằm trong địa hạt của Ngự Thú Tông chứ không chỉ là một gia tộc bình thường muốn loại bỏ lúc nào cũng được.
\r\n\r\nChỉ là … trời cao hoàng đế xa, vị trí của bọn họ cùng Ngự Thú Tông kia không chỉ xa về khoảng cách mà quan hệ cũng không quá gần gặn, mà linh thạch lại động nhân tâm. Sau khi những tin tức kia được lan truyền ra ngoài cũng có không ít thế lực bên ngoài muốn nhảy tới để xâu xé luôn một phần bánh lớn với phía Lâm gia bọn họ. Nếu được toàn bộ số bánh luôn thì càng tốt.
\r\n\r\nMà một nguyên nhân khá quan trọng nữa thì dạo gần đây đại hội bán đấu bán Trúc cơ đan cũng rục rịch chuẩn bị gần như xong xuôi hết rồi. Hiện tại cũng có không ít thế lực ở ngoài kia vì tìm kiếm linh thạch để chuẩn bị mua sắm Trúc cơ đan, lẽ gì nhiên thì giá cả của Trúc cơ đan cũng không rẻ, vì Trúc cơ đan cũng vì linh thạch thì miếng bánh thơm này lại càng thêm nức mũi.
\r\n\r\nCũng may mắn là hiện tại những tu sĩ Trúc cơ đan cũng không tiện để ra tay với Lâm gia bọn họ, mà những kẻ ra tay phần nhiều lại là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
\r\n\r\nCường long khó áp địa đầu xà, những tu sĩ Luyện Khí kỳ đã quyết định muốn tiến vào ngọn núi Thanh Sơn này của bọn họ rồi mà muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Văn rồi nhíu mày nói: “Không lẽ là do phía Giang gia bên kia đã truyền tin tức ra ngoài sao?”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng nhíu mày mà nói: “Cái này … chuyện này thì anh cũng không biết là phải hay không? Nhưng mà chuyện em thứ nhà chúng ta mua sắm một lượng lớn đá dung nham cũng được truyền ra ngoài rồi. Hiện tại cũng có không ít người biết được thông tin này rồi truyền ra ngoài. Có lẽ là có không ít người nhìn không quen em thứ nhà chúng ta bình thường không danh tiếng lại đột nhiên chiếm được tiện nghi lớn như vậy cho nên bọn họ cũng ác ý muốn truyền ra ngoài thội.”
\r\n\r\nĐương nhiên thì chuyện này khả năng cao cũng là do phía Giang gia bên kia cố tình muốn thả tin tức ra ngoài muốn gây khó dễ cho bọn họ thôi. Dù sao thì ngay sau khi bọn họ nhận được đám đá dung nham này rồi thì phía Giang gia cũng không ít lần mở miệng muốn mua sắm số đá dung nham kia về tay mà. Nhưng mà mỗi lần phía Giang gia đến hỏi lần nào thì phía Lâm gia bọn họ cũng cự tuyệt toàn bộ không đáp ứng. Có lẽ phía Giang gia bên kia bị phía Lâm gia bọn họ cự tuyệt quá nhiều lần cũng không thể chiếm được một chút tiện nghi nào, lẽ dĩ nhiên là phía Giang gia không nuốt trôi được nỗi nhục này cho nên phía Giang gia chắc chắn sẽ lựa chọn thả tin tức này ra để ghê tởm bọn họ thôi.
\r\n\r\nLâm Vân Dật ngẫm nghĩ gì đó rồi cười cười nói: “Thôi được rồi, trong khoảng thời gian gần đây chúng ta cứ tăng bị phòng ngự mạnh lên một chút đi.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn nghe vậy cũng nhíu mày nói: “Được.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút kích động mà nhíu mày nói: “Được rồi, được rồi, hai anh đừng nói nữa. Không sợ phía bọn họ tới đây thám thính chỉ sợ phía bọn họ không chịu tới do thám nữa thôi.”
\r\n\r\nLâm Vân Tiêu nói xong mà ánh mắt cũng sáng quắc nhìn như một chú chim ưng, ý chí chiến đấu cả người được ngẩng cao muốn xung phong ngay lập tức.
\r\n\r\nLâm Vân Văn ngghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút. Tuy rằng thằng nhóc em trai hắn hiện tại cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 mà thôi nhưng mà trên người thằng nhóc Lâm Vân Tiêu này lại mang theo một luồng linh lực hệ Hoả vô cùng tinh thuần. Quan trọng hơn nữa thì thuật luyện thể của thằng nhóc này tu luyện cũng không yếu chút nào. Nếu thật sự mà đánh lên với nhau thì chiến lực thật sự của thằng nhóc này cũng không kém cỏi bao nhiêu so với những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 6 đâu. Nhìn dáng vẻ dường như thằng nhóc này cũng khá hiếu chiến nữa đấy.
\r\n\r\nLâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, được rồi. Vân Tiêu nói như vậy cũng không sai. Nếu như chúng ta có thể xử lý việc này cho thật tốt nói không chừng là nhà chúng ta lại bắt được một cơ hội phát tài lớn luôn cũng nên.”
\r\n\r\nLâm Vân Văn đứng một bên nhìn dáng vẻ của hai thằng em trai mình đang hăng máu chiến đấu như vậy thì trong lòng cứ như được chịu cảm nhiễm mà tinh thần chiến đấu cũng bừng bừng dâng lên.
\r\n\r\nLâm Vân Văn nắm chặt nắm tay lại rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Hai em nói như vậy cũng không tồi. Đám người kia tới một người thì chúng ta giết một người, tới hai người thì giết hai người, tới một đám thì giết luôn một đám.”
\r\n\r\nEnd chap 36
\r\n\r\n-------------XuYing90--------------
\r\n\r\n------oOo------
\r\n\r\nChúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
\r\n\r\nCảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo