Phần 33 – Dung nham huyền thạch
------o33o------
Lâm gia.
Lâm Vân Tiêu chạy đến túm chặt lấy Lâm Viễn Kiều rồi lên tiếng cầu khẩn năn nỉ ỉ ôi nói: “Phụ thân à phụ thân, lần này phụ thân lại tiếp tục muốn đi tới Thanh Long Thành để tìm anh hai của con đúng không ạ? Lần này phụ thân có thể mang con đi theo cùng không ạ? Phụ thân cho con đi theo cùng với ạ. Con có thể hứa có thể đảm bảo chắc chắn ràng con sẽ nghe lời mà.”
Lâm Viễn Kiều cúi đầu nhìn vào ánh mắt mang theo mười phần trông mong của Lâm Vân Tiêu cũng không chịu nổi mà gật đầu đồng ý.
Kỳ thật thì trong mấy năm này thì Lâm Viễn Kiều vẫn thường xuyên đi đến Thanh Long Thành để thăm nom Lâm Vân Võ, mỗi năm một lần nhưng mà lần nào đi cũng chỉ bí mật rời nhà đi mà thôi.
Kỳ thật thì đi thăm cũng không chỉ là đi thăm không, mỗi năm khi vừa mới đặt chân đến Thanh Long Thành thì Lâm Viễn Kiều sẽ chạy ngay đi tìm một cửa hàng lớn để bán ra số phù chú trong người, sau đó thì Lâm Viễn Kiều lại mua sắm ngược lại không ít tài liệu luyện phù cùng tài liệu luyện đan mang về. Sau khi giải quyết xong những chuyện đó mới đến lượt thăm nom.
Mà trong khoảng thời gian này thì thân thể của lão tổ Lâm Vọng Bắc nhà bọn họ cũng đươc tĩnh dưỡng mà càng ngày càng tốt hơn, sau khi thân thể được phục hồi thì hiệu suất khắc hoa phù chú thành công cũng theo đó mà càng ngày càng cao hơn.
Có thể nói hiện tại số phù chú mà lão tổ Lâm Bắc Vọng khắc hoạ ra đã trở thành nguồn thu nhập lớn nhất trong nhà bọn họ rồi.
Tuy rằng thằng nhóc Lâm Vân Dật cũng có thể kiếm được tiền đấy, nhưng mà thằng nhóc này vừa mới đưa ra một quyết định mang tính bước ngoặt mà mua sắm một lượng lớn linh thảo về nhà.
Dù sao thì hiện tại Lâm Vân Dật cũng đang học tập đan thuật, mà luyện đan chính là một nghề đốt tiền mới có thể thành tài được, cho nên số linh dược mà Lâm Vân Dật tiêu hao cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.
Mà ngọn núi Thanh Khê này của bọn họ thật sự cũng có chút hẻo lánh đấy, mà mấy thành phủ xung quanh ngọn núi Thanh Khê này cũng chỉ là những thành phủ vô cùng nhỏ vé, những thành phủ này nếu đánh giá công tâm thật sự cũng không được tính là quá phồn hoa. Cũng vì bất cập không ít thứ cho nên một số loại tài liệu dùng để luyện đan bọn họ có muốn mua cũng không thể mua được.
Nhưng mà Thanh Long Thành này lại hoàn toàn không giống như vậy, dù sao thì nơi này cũng là thành thị lớn, nơi này cũng gần một tông môn lớn cho nên dạng tài liệu luyện đan gì đi chăng nữa thì nơi này cũng có đầy đủ hết. Ở nơi này có muốn loại tài liệu nào đi chăng nữa cũng có thể có, hơn nữa bọn họ mua cũng là nguyên liệu thôi chứ không phải thành phẩm cho nên giá cả cũng không được tính là quá đắt.
Dường như phát hiện ra chuyện tốt này làm cho Lâm Vân Dật có một loại cảm giác chuột rơi vào chĩnh gạo vậy mà vung tiền mua mua mua một cách điên cuồng.
Thời điểm khi mà Lâm Viễn Kiều nhìn thấy thằng con thứ ba nhà mình mua sắm linh thảo cùng nguyên liệu một cách điên cuồng như vậy mà hắn cũng chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía sợ hãi không thôi.
Nguyên bản thì Lâm Viễn Kiều còn đang cảm thấy vô cùng may mắn là trong gia tộc nhỏ như Lâm gia của bọn họ lại xuất hiện một luyện đan sư rồi, mà hắn cũng tưởng rằng sau khi thằng ba nhà hắn trở thành luyện đan sư rồi thì thằng nhóc này cũng có thể tiết kiệm được một chút linh thạch trên vấn đề linh thạch mà gia tộc cũng được nhờ không phải ra ngoài mua sắm rồi chứ?
Mà thật sự thì chuyện cũng đúng như những gì mà hắn tưởng thật, đúng là không chạy đi mua sắm đan dược thì thằng ba cũng tiết kiệm được một chút mà gia tộc cũng được hưởng lợi, nhưng mà thằng ba cũng chỉ có thể tiết kiệm linh thạch khi mua đan dược thành phẩm thôi chứ sau lưng thì nó cũng vung tiền mua mua một lượng lớn linh thảo về, mà số lượng bỏ ra khi mua sắm linh thảo cũng bay lên theo chiều thẳng tắp.
Tuy rằng thằng con trai thứ ba này của hắn cũng có tuệ căn thật đấy, thiên phú của nó trong đan thuật cũng cao thật đấy, nhưng mà tiêu phí của nó cũng khiến cho hắn đau đầu chóng mặt choáng váng không thôi. Vấn đề luyện đan này tiêu phí đâu chỉ riêng một phần nguyên liệu thôi đâu, còn có cả tiêu phí không ít vào chuyện mua sắm đan lô, ngoài ra thì linh thán (灵炭: Líng tàn – than) cũng không phỉa là con số nhỏ đâu.
Cũng may mắn là thiên phú luyện đan của thằng nhóc Lâm Vân Dật này thật sự cũng không tồi thật đấy. Hao tổn nhiều thứ như vậy, một lượng lớn linh thảo cùng tài liệu luyện đan nện thẳng vào người như vậy thì ít nhiều gì cũng thu được không ít thành quả, mà thành quả này cũng đổi lại được một chút hao tổn, nếu không phải vậy thì với cái kiểu đốt linh thạch như vậy hắn chỉ sợ bản thân mình đang đau muốn chết luôn rồi.
……
Lâm Vân Võ đã sớm nhận được tin tức đoàn người Lâm gia chuẩn bị ghé thăm cho nên hắn đã có mặt từ sớm mà chờ ở Thanh Long Thành ồi.
Lâm Vân Võ cười cười rồi chắp tay lại nói: “Phụ thân, các anh em, cuối cùng thì mọi người cũng tới rồi. Phụ thân … ngài đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi ạ?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ đúng vậy, cũng vừa mới tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9 không bao lâu đâu. Bước tiếp theo chính là chuẩn bị tốt mọi thứ rồi chờ cơ hội mua Trúc cơ đan nữa là được rồi.”
Lâm Vân Võ gật đầu cũng rồi nghiêm túc nói: “Vâng ạ. Nhưng mà các loại linh thảo cần thiết còn chưa được chuẩn bị xong, đại hội đấu giá bán Trúc cơ đan cũng phải chờ đến mấy năm nữa mới được tổ chức. Phụ thân vẫn còn mấy năm để chuẩn bị, chắc sẽ ổn thôi ạ.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy cũng được. Cũng đúng lúc phụ thân có thêm thời gian để củng cố tu vi.”
Lâm Vân Võ quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Em ba, anh nghe nói dạo gần đây em đang nghiên cứu đan thuật đúng không?”
Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi nói: “Với năng lực cũng như thiên tư của em ba chắc chắn là em đã có một chút thành tựu rồi đúng không?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, không có, anh hai nói như vậy cũng quá lời rồi, em hiện tại cũng không được tính là có thành tựu hay không có thành tựu gì ở đây, chẳng qua là em cũng coi như miễn cưỡng có thể luyện chế được một vài loại đan dược đơn giản mà thôi.”
Lâm Vân Dật cũng cười cười rồi bẽn lẽn mà mang luôn mấy bình đan dược từ bên trong chiếc vòng Hồng Nguyệt rồi đặt lên bàn.
Lâm Vân Võ cũng nhanh chóng kiểm tra một vài lọ đan dược trên bàn một chút rồi hít sâu một hơi cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Em ba à, không phải anh hai nói quá đâu nhưng mà em thật đúng là thiên tài đan thuật đấy. Những đan sư trẻ tuổi được cho là thiên tài ở Ngụ Thú Tông này hoàn toàn không có cửa có thể so sánh được với em đâu. Em ba, em thật giỏi quá đi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nói: “Anh hai nói như vậy cũng hơi quá lời rồi. Em là gì mà lợi hại như những gì mà anh hai nói đâu chứ?”
Lâm Vân Võ cầm một lọ đan dược lên cũng có chút bất ngờ mà nói: “Em ba, cái này chính là … Bích tâm đan mà đúng không?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Võ hít sâu một hơi cũng cảm khái không thôi mà nói: “Trước đó anh nghe người ta nói loại đan dược này là đan dược độc môn của ông ngoại Thẩm nhà chúng ta mà đúng không? Nghe nói loại đan dược này cũng chỉ có mình ông ngoại mới có thể luyện chế được mà đúng không? Nhưng mà sau này ông ngoại chúng ta gặp nạn cho nên loại đan dược này cũng bị thất truyền rồi.”
Lâm Vân Dật cười cười cũng nhún vai rồi nói: “Em cũng nghe mẫu thân nói như vậy. Nhưng mà em đã thu được bút ký của ông ngoại.”
Lâm Vân Võ xem xét kỹ lưỡng lọ đan dược trước mặt một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Kỳ thật thì loại đan dược này bên trong Ngự Thú Tông cũng có một vài vị đan sư có thể luyện chế thành công được chứ không đến nỗi là độc quyền đâu. Chỉ là giá cả của loại đan dược này cũng không rẻ đâu. Một lọ như thế này cũng trị giá đến 300 linh thạch là bình thường.”
Lâm Vân Dật nghĩ nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Thật vậy ạ? Cái giá này kỳ thật cũng không rẻ. Nếu được giá như vậy thì sau này em có thể mang thêm một chút Bích Tâm Đan đến đây nhờ anh hai tìm nguồn tiêu thụ giúp cho em vậy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi vỗ vỗ ngực mà cười cười nói: “Đương nhiên là có thể, chuyện này vô cùng dễ dàng mà. Lần sau em ba có thể luyện chế nhiều thêm một chút rồi trực tiếp mang đan dược đi đến nơi này là được rồi. Chỉ cần em mang đan dược đến đây thì em sẽ tìm nguồn tiêu thụ đan dược cho em. À đúng rồi, lần này anh còn cố ý chuẩn bị một phần lễ vật cho em nữa này.”
Lâm Vân Dật cũng cầm một chiếc túi trữ vật được đựng tràn ngập đồ bên trong lắc lắc một chút rồi đưa thẳng cho Lâm Vân Dật.
Lâm Vân Dật cũng có chút tò mò mà đưa mắt nhìn những thứ bên trong túi trữ vật một chút mà hít sâu một hơi nói: “Đây là … đây là đá dung nham sao?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười cũng có chút vui vẻ mà nói: “Đúng vậy, đúng là đá dung nham. Trước đó có một tu sĩ lạ mặt đột nhiên tiến đến Ngự Thú Tông muốn bán ra một lượng lớn đá dung nham này. Nhưng mà mọi người cũng biết bên trong tông môn cũng có sẵn một cái hoả mạch rồi đúng không? Có hoả mạch rồi thì đương nhiên là những đệ tử hoặc những đan sư của tông môn cũng không cần số đá dung nham này để làm gì cả. Lúc đó anh nghĩ em ba ở nhà đang học tập luyện đan, có lẽ một lúc nào đó em ba sẽ cần đến số đá dung nham này cho nên anh đã bao luôn toàn bộ hàng của vị tu sĩ kia.”
Lâm Vân Tiêu đang ngồi bên cạnh nghe vậy cũng hít sâu một hơi mà nói: “Anh hai, anh nói là bao luôn toàn bộ hàng sao?”
Lâm Vân Tiêu nói xong cũng dùng một ánh mắt vô cùng sùng bái mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ mà trong lòng nó hiện tại cũng chỉ cảm thấy người anh hai này của hắn nói cái từ bao luôn toàn bộ nghe nó thật hào hùng mà cao lớn hơn hẳn.
Lâm Vân Dật nhìn vào đống đá dung nham trước mặt mà cười cười nói: “Anh hai, hiện tại đúng là em đang cần số đá dung nham này thật. Nhưng mà anh hai, một lượng lớn đá dung nham như này cũng tốn không ít linh thạch mà đúng không?”
Số đá dung nham này cũng được coi như một trong những loại nhiên liệu dùng để đốt, mà luyện đan thì một trong những thứ cần phải có đó chính là hoả lực, mà loại đá dung nham này đúng là có thể dùng để mà cung cấp hoả lực để luyện đan.
Nhưng mà, ở phía Ngự Thú Tông này cũng có một cái hoả mạch, mà cái hoả mạch này cũng có thể dùng để cung cấp hoả lực, mà lực lượng hoả lực của ở bên trong cái hoả mạch này lại cung cấp lực lượng viêm hoả vô cùng ổn định.
Giá trị của loại đá dung nham này trên thị trường cũng không được tính là quá quý giá, nhưng mà số lượng những viên đá dung nham mà Lâm Vân Võ lấy ra thật sự cũng khá nhiều. Số lượng nhiều như vậy thì giá trị có thấp cũng phải tốn kém không ít mới có thể mua được.
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi gãi gãi mũi nói: “Cái này cũng không nhiều lắm, cũng chỉ tốn 2 vạn linh thạch mà thôi.”
Lâm Viễn Kiều đang ngồi một bên đột nhiên bị một con số bất thình lình như này đập vào mặt mà trong thâm tâm cũng nhảy lộp bộp lên một chút, 2 vạn linh thạch cho một đống đá linh thạch, nghe con số này mà hắn cũng chỉ cảm thấy một trận choáng váng không thôi.
Thằng nhóc Lâm Vân Dật này nhà hắn cái gì cũng tốt nhưng mà nó xài linh thạch quá mức phung phí, nhìn phong cách xài tiền như trong nhà có mỏ linh thạch này thôi cũng khiến cho Lâm Viễn Kiều chết lặng rồi lại chết lặng không thể nói gì nữa. Thật không thể nghĩ được là thằng con trai thứ hai của hắn Lâm Vân Võ cũng không khác gì cho lắm, thằng con này vừa mới ra tay chính là một đống linh thạch.
Thằng con trai thứ hai của hắn dùng tới 2 vạn linh thạch chỉ để mua một đống đá nham thạch, cho dù có nhiều thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chính là 2 vạn linh thạch đấy.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Rõ ràng là mấy năm trước đó mọi chuyện cũng không giống như vậy mà. Mấy năm trước đó thằng hai vẫn đang tiêu xài rất tiết kiệm mà, đến ăn mà thằng nhóc này còn tiết kiệm từng đồng linh thạch một mà, tại sao hiện tại thằng nhóc này lại biến thành như vậy được chứ? Tại sao mà qua mấy năm mà nó đổi tính rồi?
Lâm Vân Dật nhìn về phía đống đá nham thạch này một hồi cũng có chút hứng thú mà nói: “Anh hai, anh thật xa hoa quá đấy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu cũng có chút vui vẻ mà nói: “Chuyện này đều nhờ vào phúc của em ba đấy. Cái này cũng không tính là gì cả.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh hai, nhìn dáng vẻ này thì hình như trong khoảng thời gian này anh hai cũng kiếm lời được không ít mà đúng không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút nói: “Cũng không nhiều lắm.”
Lâm Vân Tiêu quay sang nhìn về phía Lâm Viễn Kiều một chút rồi cười cười nhướn mày nói: “Phụ thân, phụ thân làm sao vậy ạ? Sao sắc mặt của phụ thân lại biến thành như vậy chứ? Sao sắc mặt của phụ thân lại khó coi như thế này chứ?”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười gượng một tiếng rồi lắc đầu nói: “Hừ, làm gì có chuyện đó chứ. Con nhìn lầm rồi.”
Lâm Vân Tiêu ngẩng dầu nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút rồi nhíu mày nói: “Anh hai, anh có chuẩn bị lễ vật cho phụ thân không ạ?”
Lâm Vân Võ bị điểm danh như vậy cũng có chút xấu hổ mà cười cười nhưng mà hắn cũng không thể nói được lời nào cả.
Kỳ thật thì hắn cũng muốn chuẩn bị thêm quà cho mọi người trong nhà đấy, nhưng mà đáng tiếc thì hắn sạch túi rồi. Trước đó vì số đá dung nham này mà toàn bộ của cải trên người hắn cũng bị vét cho sạch sẽ luôn không còn lại gì nữa. Cho nên hiện tại hắn thật sự không thể chuẩn bị được thêm bất kỳ một món đồ nào khác cho mọi người trong nhà.
Lâm Vân Dật đang ngồi một bên nghe thấy câu hỏi vô duyên như vậy cũng liếc mắt nhìn về phía thằng em trai cả mình một chút mà nhíu mày thầm nghĩ: Thằng ngốc này thật đúng là … cái đáng sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên lại trở nên xấu hổ như vậy đấy. Thằng em trai ngốc này của hắn tự nhiên lại hỏi tới cái vấn đề này làm cái gì chứ hả? Sao nói ngu dốt mà muốn phá hư không khí như vậy làm cái gì chứ?
Lâm Viễn Kiều đang ngồi bên cạnh nhìn thái độ của Lâm Vân Võ mà trong lòng cũng có chút cạn lời không thôi. Thằng con thứ hai này của hắn đã chuẩn bị cho thằng ba một đống đá dung nham mà tiêu tốn đến 2 vạn linh thạch luôn rồi đấy. Nhưng mà hắn thân là phụ thân còn đang ngồi trước mặt đây thì cái gì cũng không có, thằng con trai thứ hai này của hắn làm như vậy cũng nhất bên trọng nhất bên khinh quá rồi đấy.
Lâm Viễn Kiều như nhớ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Con trai, 2 vạn linh thạch này là do Khuyết Nguyệt đào bảo mà kiếm được sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười mà nói: “Vâng ạ.”
Đại đa số những tu sĩ của Ngự Thú Tông này cũng có một nơi tụ tập riêng giống như chợ đen, mà phía Ngự Thú Tông cũng thường tổ chức cho những đệ tử trong tông môn thành những nhóm nhỏ rồi chạy đi ra ngoài để thu thập rồi làm nhiệm vụ, thật ra thì những địa điểm này cũng được tông môn tiến hành khảo sát trước rồi, đương nhiên thì những người này cũng thu thập được không ít chiến lợi phẩm. Mà sau khi thu thập được số chiến lợi phẩm này đại đa số những chiến lợi phẩm này cũng được trưng bày bên trong những nơi tụ tập để bán ra ngoài.
Mà Lâm Vân Võ cũng thường xuyên chạy đi đến những nơi phường thị hoặc những nơi tụ tập riêng này để đào bảo, mà đương nhiên thì Lâm Vân Võ cũng có Khuyết Nguyệt đứng đằng sau trợ giúp cho nên thu hoạch của Lâm Vân Võ cũng vô cùng phong pha.
Ngoài ra thì Khuyết Nguyệt cũng không phải là một con bọ ngựa bình thường, Khuyết Nguyệt cũng có năng lực tinh luyện được một ít loại tài liệu luyện khí có chất lượng vô cùng tốt. Lâm Vân Võ cũng dựa vào việc bán những loại tài liệu luyện khí này ra ngoài thôi thì đương nhiên là tiền đầy túi, số tiền mà hắn thu thập được trong khoảng thời gian này cũng có không ít.
Lâm Vân Dật suy nghĩ một chút rồi cười cười nhìn về phía Lâm Viễn Kiều mà nói: “Phụ thân, nhờ phụ thân đưa cho anh hai 22.000 linh thạch trước đi. Số linh thạch này phụ thân cứ khấu trừ vào trong số linh thạch của con đi ạ.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi xua tay nói: “Em ba à, em ba không cần phải khách khí với anh như vậy làm gì đâu. Đây chính là quà mà anh hai mua để tặng lại cho em mà. Đã mua cho em rồi thì làm sao mà anh lại muốn lấy linh thạch lại làm gì chứ?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Anh hai à, anh không cần phải khách khí như vậy làm gì cả. Trong tay anh hai mà có dư giả thêm một chút mới tốt. Anh hai có dư giả thêm một chút thì anh hai mới có vốn có liếng mà đi đào bảo đúng không? Anh hai càng phải có tiền thì mới có thể nhặt được càng nhiều thứ tốt. Mà em cũng có thể đi theo anh hai mà dính thêm một chút hào quang. Chuyện này em trong cậy vào anh hai hết đấy.”
Lâm Viễn Kiều cũng nhanh chóng ý thức được cái gì đó rồi nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Con trai, không lẽ số đá núi lửa này lại có vấn đề gì sao?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi lại lắc đầu nói: “Phụ thân, hiện tại thì con cũng không rõ ràng cho lắm, con cũng không chắc là con nhìn có đúng hay không? Nếu như con nhìn không sai thì những viên đá dung nham này … bên trong cũng có lẫn thêm một chút Dung nham huyền thạch ở bên trong nữa. Nhưng mà con chỉ đang suy đoán thôi phụ thân không cần khẩn trương.”
Loại đá dung nham này cũng chỉ có thể dùng để làm nhiên liệu đốt, mà đốt xong là thôi cũng không cần để ý quá nhiều, nhưng mà loại Dung nham huyền thạch thì hoàn toàn khác, bên trong những viên Dung nham huyền thạch còn có ẩn chứa linh khí hệ Hoả nữa, cũng chính vì vậy cho nên những viên Dung nham huyền thạch này cũng có thể dùng để phụ trợ cho những tu sĩ có linh căn thuộc tính Hoả tu luyện.
Nhưng mà, loại Dung nham huyền thạch này nhìn cũng không khác bao nhiêu so với những viên đá dung nham bình thường, khi đặt lên cùng một bàn cân thì dáng vẻ bề ngoài của hai loại đá này giống nhau y đúc không thể phân biệt đuọc rõ ràng. Cho nên, trong đống đá dung nham bình thường muốn lựa những viên Dung nham huyền thạch ra cũng là chuyện khó khăn.
Kỳ thật thì bên trong cuốn tiểu thuyết có đề cập đến chi tiết này rồi, bên trong cuốn tiểu thuyết có nói số đá dung nham này vẫn luôn bị chất ở một hàng quán mà không thể bán ra ngoài được. Mà sau đó nam chính cùng nữ chính lại chạy ra ngoài dạo chơi, mà hào quang nhân vật chính cũng khiến cho hai người này đúng lúc đụng độ phải đống đá dung nham này.
Lúc đó nữ chính cũng chỉ cảm thấy chủ quán này ngàn dặm xa xôi lại lặn lội vất vả mà thu thập rồi vận chuyển đống đá dung nham đến đây bán cho nên nữ chính cũng động lòng trắc ẩn mà cảm thấy đồng tình sâu sắc.
Tuy rằng lúc đó trong túi nữ chính cũng không có bao nhiêu linh thạch cả nhưng mà nữ chính cũng mạnh miệng nói muốn mua sạch đống đá dung nham đó để cho chủ quán có thể trở về,
Mà trước đó vị chủ quán này cũng bày hàng được một thời gian rồi vẫn không có một người nào muốn tới để hỏi mua cho nên vị này cũng nản lòng, lại dưới hào quang của nữ chính cùng sự đồng cảm kia mà chủ quán đã bán đống đá dung nham này chỉ với nửa giá trị chỉ khoảng 1 vạn linh thạch là đẩy tất đi rồi. Nhưng mà hiện tại, nếu nó đoán không sai thì đống đá dung nham này cũng bị anh hai hắn nhanh chân đến trước mà mua luôn rồi. Mà quan trọng hơn thì anh trai hắn cũng chỉ là nhân vật phụ cho nên anh hai nó làm sao mà sở hữu được cái hào quang nhân vật chính cũng chẳng có được mị lực trời sinh của nữ chính cho nên anh hai hắn cũng dùng cái giá nguyên bản để mà mua hết số đá dung nham này thôi.
Nhưng mà đương nhiên cho dù có dùng số linh thạch gấp đôi đi chăng nữa nếu như trong này mà có số Dung nham huyền thạch kia thì bọn họ cũng kiếm được một chút rồi.
Chuyện đang nói hơn chính là người anh hai Lâm Vân Võ của nó vậy mà có thể nẫng tay trên cơ duyên của nữ chính được sao? Đó chính là nữ chính đó, đó chính là người được hưởng sự ưu ái của Thiên Đạo đấy. Có vẻ như nó đã quá xem thường người anh trai vốn là nhân vật phụ kiêm luôn phản diện này rồi thì phải.
Nghe nói trong khoảng thời gian mấy năm nay anh hai hắn lăn lộn cũng không tồi đấy chứ? Mà có được cớ sự như này chắc chắn là Khuyết Nguyệt đã giúp đỡ không ít rồi, dù sao thì Khuyết Nguyệt cũng là trợ thủ thần công có thể trợ giúp anh hai hắn kiếm lời không ít linh thạch vào túi. Cũng may mắn là anh hai cũng có trợ thủ chứ cứ theo nguyên tác mà tới thì anh hai nó cũng chẳng có tiền mà ăn cơm chứ đừng nói đến tiền dư giả để mà mua này mua nọ. Mà cho dù lúc đó anh hai có gặp được mà coi trọng cái đống đá núi lửa này đi chăng nữa thì anh hai làm gì mà có đủ linh thạch để mua sắm đâu chứ?
Lâm Viễn Kiều nhíu mày rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi nói: “Thằng hai, có phải là con đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi đúng không?”
Lâm Vân Võ lắc đầu rồi cười cười nói: “Dạ không phải con phát hiện ra đâu ạ. Là do Khuyết Nguyệt tự nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với đám đá dung nham này. Mà Khuyết Nguyệt mà có hứng thú chắc chắn không phải hàng bình thường cho nên con cũng phải cắn răng mà mua luôn toàn bộ để tránh cho người ta nghi ngờ.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng không nói gì nữa mà gật đầu rồi lấy luôn 22.000 linh thạch ra rồi cho vào một túi trữ vật mà đưa cho Lâm Vân Võ luôn.
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, số đá dung nham này em sẽ mang về nhà trước. Chờ cho em quay về nhà rồi chậm rãi phân biệt từng loại rồi từng loại ra đã, nếu có được Dung nham huyền thạch thì tốt mà không có thì em cảm ơn anh hai. Đúng rồi, nếu như bên trong mà có Dung nham huyền thạch thì lần sau em sẽ mang một ít đến cho anh hai tu luyện nhé.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng vẫy tay rồi cười cười nói: “Cái này thì không cần đâu. Trước khi đưa cho em anh đã chọn lại một ít viên đá dung nham hơi đặc thù hơn một chút rồi. Nếu như vận khí tốt thì biết đâu đó là bên trong sẽ có được không ít viên Dung nham huyền thạch cũng nên. Số này em ba cứ giữ lại rồi tự mình sử dụng là được rồi. Không cần quan tâm đến anh đâu.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu cười cười nói: “Vâng ạ, như vậy cũng được ạ. Vậy em cảm ơn anh hai.”
Lâm Vân Tiêu đang đứng bên cạnh nghe ngóng như nghĩ đến vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Anh hai, em nghe nói Giang Việt Nhiễm của Giang gia bên kia đã trở thành đệ tử chính thức của một tu sĩ Kim Đan kỳ nào đó của Ngự Thú Tông rồi đúng không ạ? Sao tự nhiên chị ta lại may mắn mà có cơ hội trở thành đệ tử Kim Đan kỳ được vậy ạ? Anh có biết tại sao không ạ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi cười cười nói: “À cái này thì … Giang sư muội của Giang gia bên kia tư chất vô cùng xuất chúng, Giang sư muội có được tu sĩ Kim Đan kỳ để mắt tới rồi thu nhận làm đệ tử cũng là chuyện bình thường không có gì kỳ quái cả.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng nhíu mày nói: “Nhưng mà anh hai cũng rất ưu tú mà. Em thấy anh hai còn ưu tú hơn con nhỏ Giang gia kia ấy chứ? Ưu tú như anh hai tại sao lại không bị một tu sĩ Kim Đan kỳ nào nhìn trúng được chứ?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quay sang nhìn Lâm Vân Tiêu một chút mà lắc đầu thở dài một hơi thầm nghĩ: Thằng em trai hắn nên đổi sang một người khác thôi, đầu óc của em trai hắn như vậy mà chạy vào Ngự Thú Tông làm đệ tử có khi không sống được mấy ngày đâu. Cái miệng hỗn hào như thế này có khi ngày bị ăn đập đến tám lần còn chưa hả giận ấy chứ.
Lâm Vân Võ cười cười rồi thở dài một hơi nói: “Dù sao thì đệ tử ưu tú của Ngự Thú Tông bên này cũng nhiều vô số kể, muốn chính thức trở thành đệ tử chính thức của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Chuyện này không phải cứ muốn là được.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ nghiêm túc nói: “Anh hai, có một chuyện anh hai nên nhìn rõ một chút, một đạo tu luyện này không phải là nhìn xem ai có phong cảnh có phong quang lớn mạnh mà phải coi người nào có thể sống lâu nhất. Lão tổ nhà chúng ta năm đó tư chất cũng bình thường cũng là đệ tử vô cùng bình thường của Ngự Thú Tông này, những sư huynh sư đệ đồng kỳ đồng niên của lão tổ nhà chúng ta nhiều người phong quang vô hạn, người nào người nấy rực rỡ được người ta tán thán khen ngợi, nhưng mà ngày hôm nay người còn sống sót lại chính là lão tổ nhà chúng ta, còn những vị sư huynh sư đệ phong quang mạnh mẽ đó phần lớn đã là nắm xương trắng, còn xui xẻo hơn nữa thì thi cốt vô tồn. Anh hai, anh đã biết chuyện này rồi đúng không?”
“Anh hai, chúng ta không cầu những chuyện viển vông xa rời thực thế, chúng ta chẳng mong cầu có thể thăng chức nhanh, cũng không cầu phải nổi bật giữa đám đông, cũng chẳng mong có người chú ý đến, trời quang trăng sáng gì đi chăng nữa đó cũng là chuyện ngoài tầm tay, chúng ta chỉ cần có thể tồn tại đến cuối cùng, chúng ta chỉ cầu có thể sống đến lúc cuối cùng thì đó mới chân chính được tính là người thắng trong cuộc chiến sinh tồn. Anh hai, vấn đề này anh đã hiểu rõ chưa?”
Lâm Vân Võ ngẫm nghĩ một chút như giác ngộ rồi cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy. Lời em ba mói vô cùng chính xác.”
Lâm Viễn Kiều ngồi nghe một bên mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật trong lòng cũng dậy sóng nhướn mày thầm nghĩ: Thằng nhóc thối này, thằng nhóc không biết trên biết dưới này. Sao bao nhiêu người mà nó còn dám lấy lão tổ nhà nó ra để làm ví dụ được chứ hả? Cũng không biết khi lão tổ nhà hắn nghe được những thông tin này thì có tâm tình gì cũng không biết nữa. Thật đúng là …
Lâm Vân Võ cười cười nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật nói: “Em ba, em có mang đến không? Em có mang đến cho anh không?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Có chứ ạ, lần này em có mang đến cho anh ba 100 con linh kê đã được chế biến sẵn, em còn mang theo không ít điểm tâm ngọt nữa.”
Chiếc vòng Hồng Nguyệt trong tay hắn ngoài công dụng có thể sử dụng để chứa linh thảo và bảo quản trong thời gian lâu hơn bình thường thì đương nhiên nó cũng có thể đảm nhận là một chiếc vòng trữ vật, lẽ tất nhiêu là nó cũng có thể bảo tồn đồ ăn được rồi.
Thời gian bảo tồn cũng như lưu giữ đồ ăn đã chế biến sẵn của túi trữ vậy cũng không được lâu cho lắm, thành thử hạn sử dụng của đồ ăn làm sẵn cũng không được quá lâu. Nhưng mà chiếc vòng Hồng Nguyệt này thì hoàn toàn khác, hiệu quả bảo quản đồ tươi sống của chiếc vòng Hồng Nguyệt chắc chắn là tốt hơn nhiều so với mấy túi trữ vật cấp thấp kia.
Lần trước khi cả nhà Lâm gia đến đây chơi cũng làm một mớ điểm tâm ngọt, lúc đó Lâm Vân Võ cũng cầm không ít bánh Thăng tiên vấn đỉnh mang đi đến tông môn để bán ra ngoài. Cũng may mắn là nguồn tiêu thụ cũng không tồi, hơn nữa đệ tử của tông môn lớn cũng chịu chi tiêu.
Có một lần làm ăn tốt đẹp trước đó thì đương nhiên Lâm Vân Dật với đầu óc nhảy số tính tiền cũng không từ bỏ cơ hội, lần này khi tới đây thăm nuôi thì Lâm Vân Dật cũng cố ý làm thêm không ít đồ ăn cùng điểm tâm rồi đặt vào bên trong chiếc vòng Hồng Nguyệt này rồi mang đưa cho Lâm Vân Võ, còn lại cứ để cho Lâm Vân Võ tự mình xử lý cũng được.
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng vỗ tay hân hoan vui mừng không thôi nói: “Rất tốt, rất tốt, vẫn là em ba đau lòng anh nhất mà.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nói: “Chuyện em nên làm thôi.”
Lâm Viễn Kiều ngồi bên cạnh nhìn vào thằng con thứ hai cùng thằng con thứ ba bày một dáng vẻ huynh hữu đệ cung như thế này thì trong lòng cũng cảm thấy vui mừng không thôi, dù sao thì thì anh em trong nhà đồng lòng như vậy thì gia tộc mới có thể vĩnh viễn trường tồn được. Nhưng mà nhìn vào tình cảnh anh em hoà thuận như vậy thì bản thân hắn lại thấy hơi buồn một chút, dù sao thì người phụ thân là hắn đang ngồi ở đây nhưng mà mọi chuyện đều lấy thằng ba làm trọng như này hắn lại cảm thấy bản thân hắn không được con cái coi trọng, cảm giác này khiến cho hắn hơi vị bứt rứt một chút.
Sau khi gặp gỡ rồi bàn giao tất cả mọi chuyện cho Lâm Vân Võ xong thì bốn cha con Lâm gia cũng không ở lại Thanh Long Thành nữa mà gấp rút quay ngược trở lại Lâm gia luôn, bọn họ tới nhanh mà đi cũng nhanh, đi như kiểu không có gì phải luyến tiếc vậy.
Kỳ thật thì lần này ra ngoài Lâm Viễn Kiều cũng muốn ở lại Thanh Long Thành để dạo chơi một thời gian, cứ như lần trước cho mấy đứa nhỏ ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng được, nhưng mà ngay thời điểm khi thằng nhóc Lâm Vân Dật còn đang hoài nghi số đá dung nham này không chỉ là đá dung nham bình thường mà bên trong này còn ẩn chứa cả những loại Dung nham huyền thạch thì mọi chuyện lại không còn như dự tính của hắn nữa rồi. Vì lo lắng sắp tới sẽ xuất hiện biến cố gì đấy rồi lại có một yếu tố bất ổn đột nhiên đâm ngang hông thì đương nhiên là mấy người bọn họ nên rút lui trước cái đã. Còn dạo chơi gì đó ngày tháng còn dài từ từ rồi tới cũng được.
Loại Dung nham huyền thạch này cũng được coi như một trong những loại đá dung nham, chỉ là trong những loại đá dung nham cũng bất ngờ mà xuất hiện biến dị xen lẫn ở bên trong đó. Mà bên trong những loại đá dung nham biến dị này lại có ẩn chứa linh khí có thuộc tính Hoả, nhưng mà loại linh khí này không dùng để nhóm lửa mà dùng để tu luyện.
Đương nhiên thì loại Dung nham huyền thạch này cũng có dáng vẻ không khác gì những viên đá núi lửa khác, chỉ bằng mắt thường thôi mà muốn phân biệt được loại đá núi lửa biến dị trong đống đá núi lửa bình thường cũng là chuyện rất khó khăn. Nhớ lại một số tình tiết bên trong cuốn tiểu thuyết kia cũng có nhắc đến chuyện trong lúc nữ chính đang tiến hành luyện đan thì nữ chính cũng tự nhiên mà phát hiện được viên Dung nham huyền thạch đầu tiên bị lẫn ở bên trong đống đá đánh lửa đó. Mà sau này thì vị sư phụ là đan sư Kim Đan kỳ kia cũng sử dụng thủ đoạn đặc thù cuối cùng cũng có thể phân biệt được đống Dung nham huyền thạch bị lẫn trong đống đá núi lửa mà nữ chính mang về.
Người có thể phân biệt được những viên đá dung nham biến dị lẫn trong đám đá dung nham bình thường là vị đan sư Kim Đan kỳ kia, đương nhiên vị lão tổ Kim Đan kỳ đó đã sử dụng tới thủ đoạn nào để phân biệt thì cuốn tiểu thuyết hoàn toàn không đề cập đến, mà bọn họ đương nhiên cũng chẳng có ai có được cái năng lực đặc biệt đó. Nhưng mà, nếu thật sự muốn phân biệt cũng không phải là không có cách, mà cái cách đơn giản nhất cũng như trực tiếp nhất đó chính là trực tiếp đốt cháy luôn là được.
Thời điểm khi sử dụng ngọn lửa để đốt cháy những viên đá dung nham này thì mà gặp trúng những viên bình thường thì không sao cả, nhưng lỡ đâu mà đụng độ trúng viên Dung nham huyền thạch thì linh khí hệ Hoả cũng tự động tràn ra ngoài, tất nhiên thì những viên đá dung nham bình thường cũng chỉ toả ra nhiệt thôi chứ không có linh khí đính kèm.
End chap 33
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Ps. bộ này chắc bển sắp drop rồi quá, thấy bình luận bển nói Từ Niệm Như chiếm nhiều đất diễn quá, rồi cái gì mà đam thì thuần đam không nên cho cp nam nữ vào. Ê mà mấy bà cũng nghĩ dị hả? Đùa chớ thế giới đa dạng, nhân vật như thế nào là tuỳ tác giả mà nhể, h người đọc bắt tác giả sửa mạch truyện theo ý mình luôn ời. aydo. Thật không thể tin được mà. Bộ này nó đang vui á, mạch truyện cũng đang vui á, kiểu bộ này rộng nhiều còn chưa biết bà Lạc sao mà lấp hố đây này, map của bộ này chắc cũng nhiều á. Aydo, ta nói nó buồn ...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo