Phần 42 - Thiên Khôn thánh thể

------o42o------

Ban đêm.

Giang Nghiên Băng quay trở về phòng đã được Lâm Vân Dật sắp xếp rồi ôm lấy con hồ ly nhỏ xíu sau đó ngồi lên trên giường.

Ngày hôm nay đối với Giang Nghiên Băng mà nói không khác gì một ngày binh hoang mã loạn, mà tâm tình của cậu cũng có lúc chợt cao mà cũng có lúc chợt thấp lên xuống vô cùng bất ổn.

Thời điểm trước khi phụ mẫu của cậu mất tích thì vị gia chủ của Giang gia kia đối với một nhà cậu có thể nói là mười phần khách khí, mà đối xử với cậu cũng không đến nỗi quá khắt khe, cũng coi như một vị gia chủ vô cùng hoà hiệp.

Nhưng mà, ngay sau khi phụ mẫu của của cậu mất tích không thể quay về thì người này lại đổi mặt chỉ trong một tích tắc. Lúc đó vị gia chủ vẫn luôn hoà nhã kia cũng mang người chạy đến cửa hàng luyện khí của phụ mẫu cậu tịch thu luôn với danh nghĩa bảo lưu tài sản của gia tộc, nói trắng ra chính là cướp luôn toàn bộ, còn cậu cũng bị mang về Giang gia với thân phận là cô nhi nhưng không khác gì kẻ hầu người hạ.

Mà không chỉ như vậy thôi đâu hiện tại cậu còn với thân phận nam nhi mà đẩy tới Lâm gia bên này với thân phận hoán thân.

Giang gia bên kia cũng coi như vắt kiệt giá trị lợi dụng của một nhà cậu, phụ mẫu thì bị phái đi làm nhiệm vụ bí mật của gia tộc, cửa hàng mà phụ mẫu để lại cho cậu cũng bị Giang gia bên kia một tay đoạt luôn. Sau đó Giang gia bên kia còn vắt kiệt cậu đến giá trị cuối cùng chính là thế chỗ cho Giang Đàm Nhi kia quét dọn tai hoạ ngầm chính là mối hôn ước với Lâm gia này đây.

Theo như những thông tin mà cậu thu thập được thì hình như Tả gia bên kia cũng khá coi trọng Giang Đàm Nhi, bọn họ cũng gửi không ít tài nguyên cũng như lễ vật sang cho Giang Đàm Nhi rồi. Nhưng mà Giang Đàm Nhi cùng với Lâm Vân Dật của Lâm gia lại có một mối hôn sự đã được đính ước từ khi còn trong bụng mẹ. Cho nên thái độ của Giang gia đối với Tả gia bên kia cũng có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm.

Còn chuyện Lâm Vân Dật đây thích nam nhân có lẽ cũng là phong thanh do chính bên phía Giang gia bên kia cố tình thả ra ngoài để chèn ép Lâm gia.

Nếu như Lâm Vân Dật mà thật sự thích nam nhân thì phía Giang gia bên kia cũng không được tính là bội tín mà huỷ bỏ hôn ước, mà lúc này phía Giang gia còn đứng trên cương vị đạo đức mà chỉ trích rằng Lâm gia bên kia cố tình che giấu với mục đích lừa hôn, nói chung thì tin đồn này thả ra phía chịu thiệt cũng chỉ là Lâm gia còn Giang gia hoàn toàn có thể phủi bỏ trách nhiệm.

Đáng lý là chuyện cũng không đến mức như thế này đâu. Nhưng mà đây cũng chính là chuyện khiến cho cậu cảm thấy vô cùng kỳ quái, tại sao thái độ cũng như phản ứng của Lâm gia lại thành như thế này được chứ? Kỳ thật thì Lâm gia cũng không phải là không nghe được bất kỳ thông tin gì mới đúng, dù sao thì tin tức này cũng râm ran suốt một thời gian dài mà không một lời đính chính. Quan trọng hơn nữa thì hình như phía Lâm gia lại còn vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận luôn cái chuyện hoán thân cực kỳ vớ vẩn này. Cho nên, cũng không biết là phía Lâm gia bên này thật sự là kiêng kị Giang gia bên kia hay là Lâm gia bên này thật sự chột dạ do Lâm Vân Dật thật sự thích nam nhân sao?

Kỳ thật thì thời điểm khi Giang Nghiên Băng còn ở Giang gia bên kia thì cậu cũng nghe được không ít lời đồn về Lâm gia rồi.

Nghe nói gia chủ đương nhiệm hiện tại của Lâm gia tổng cộng có bốn người con trai là hai cặp song sinh. Người ngoài thường nói đứa con trai trưởng và con trai thứ được xưng tụng là thiên tài, nhưng mà cặp song sinh phía sau lại là một đôi phế vật.

Người con trai trưởng của Lâm gia từ nhỏ thông minh ở lại gia tộc để quán xuyến mọi việc trong nhà, còn người con trai thứ được gửi vào Ngự Thú Tông để đào tạo chuyên sâu.

Còn người con trai thứ ba và người con trai thứ tư được cho là phế vật này tư chất thấp kém lại không thể tu luyện, làm gì cũng không nên thân cho nên hai người con này cũng bị đuổi đi chăn nuôi linh kê kiếm sinh kế cho gia tộc. Hai người con thứ ba và thứ tư này chỉ sợ là cả quãng đời sau này cũng chỉ có thể cắm đầu vào công việc chăn nuôi linh kê thấp kém không có biện pháp ngẩng đầu lên được.

Lại còn nghe đồn rằng một nhà Lâm gia từ trên xuống dưới đều là những kẻ thất học không hiểu biết một chút lễ nghĩa nào, có được mối hôn sự với Giang gia bên kia thì Lâm gia đã nhặt được của hời lớn rồi nhưng mà đám Lâm gia này lại không biết điều. Giang Đàm Nhi vốn là tu sĩ Song linh căn với tư chất vô cùng xuất chúng, vốn dĩ Giang Đàm Nhi là quý nữ tài sắc vẹn toàn nhưng mà Giang Đàm Nhi bị Lâm gia ghẻ lạnh, ngày lễ hay ngày tết gì cũng không thấy đám người của Lâm gia mang một chút lễ mọn sang gặp mặt, Lâm gia bên này có mưu đồ tay không bắt giặc chỉ muốn chiếm lợi lớn không muốn bỏ cái gì để cưới Giang Đàm Nhi vào cửa.

Nghe người ta đồn rằng người con trai thứ ba và người con trai thứ tư của Lâm gia này tư chất không được cho lắm, cũng chính vì tư chất quá kém cỏi cho nên hai người con trai này cũng bị gia tộc từ bỏ và coi thành hai đứa con bỏ đi không nhận được sự trợ giúp gì của gia tộc nữa. Nghe đồn là Lâm gia đã không còn ý đồ muốn ngóng trông gì vào tiền đồ của hai đứa con trai này nữa rồi, cũng không muốn để cho hai người này tiếp tục tu luyện nữa. Nhưng mà phía Lâm gia lại vô cùng trông chờ vào chuyện hai người con trai này có thể làm tốt nhiệm vụ nối dõi tông đường, có thể cưới được nhà gái có tư chất tốt một chút để sinh ra được những đứa con có tư chất tốt hơn một chút để gánh gia tộc sau này.

Tuy rằng Giang Nghiên Băng cũng chỉ vừa mới gặp hai người Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu này cũng không bao nhiêu lâu nhưng mà cậu cũng phát hiện ra một chuyện dường như những lời đồn ở ngoài kia cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Nguyên nhân tại vì hai anh em Lâm gia này hiện tại đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 5 rồi, làm gì có cái được gọi là tư chất kém cỏi ở đây chứ?

Hơn nữa, hai anh em Lâm gia này hiện tại đã che giấu tu vi rồi. Nếu không phải lực cảm giác của cậu vô cùng nhạy bén thì cậu chắn chắn cũng không thể phát hiện được sự thật này đâu.

Mà hiện tại hai anh em Lâm gia cũng chỉ là những thiếu niên mới 13 tuổi mà thôi, mà mới 13 tuổi đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 5 như thế này thì … cũng khó tin tưởng được quá. Chuyện này thật sự cũng có chút gì đó không thể tưởng tượng nổi mà.

Giang Đàm Nhi cùng với Lâm Vân Dật kia vốn dĩ là cùng một tuổi, mà Giang Đàm Nhi bên kia vốn dĩ chính là tu sĩ hoả mộc Song linh căn mà được Giang gia bên kia đặt bao nhiêu kỳ vọng, mà hiện tại Giang Đàm Nhi cũng chính là tu sĩ được bao nhiêu thế lực cảm thấy ước ao muốn được rước về. Nhưng mà hiện tại Giang Đàm Nhi kia cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 mà thôi.

Trước đó cậu vẫn luôn nghe đồn rằng Lâm Vân Dật của Lâm gia kia chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn phế tài không trát được lên mặt tường. Còn Lâm Vân Tiêu kia lại là một thằng nhóc phế vật còn hơn cả phế vật nữa, nghe nói Lâm Vân Tiêu kia đến ba năm còn không thể tiến hành dẫn khí nhập thể nữa. Thằng anh Lâm Vân Dật là phế tài còn thằng nhóc Lâm Vân Tiêu chính là một cái bao cỏ ngu xuẩn không hơn không kém.

Lúc này thì Ngân Đoàn cũng đưa móng vuốt lên liếm móng vuốt một hồi, nhìn qua thì tinh thần của Ngân Đoàn cũng không tồi. Hiện tại thì lông tóc trên người Ngân Đoàn cũng bóng loáng hơn trước một chút rồi. Lông tóc lởm chởm cũng nhú nhú một chút lông chứ không còn trọc lóc như trước nữa, nhìn qua cũng có phần nào bóng mượt hơn không ít.

Giang Nghiên Băng cúi đầu nhìn về phía Ngân Đoàn một chút, mà càng nhìn thì trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút gì đó áy náy với Ngân Đoàn không thôi, sau khi phụ mẫu của cậu đột nhiên mất tích như vậy cũng chỉ còn dư lại một mình cậu cùng với Ngân Đoàn sống nương tựa lẫn nhau. Hai người bọn họ cứ co cụm mà sống với nhau cũng có chút chật vật một chút.

Sau đó thì cậu lại bị đón vào Giang gia với danh nghĩa trẻ mồ côi, mà Ngân Đoàn cũng đi theo cậu tiến vào bên trong Giang gia kia. Đương nhiên thì một đứa trẻ với thân phận mồ côi như vậy sống sót cũng là chuyện khó khăn cho nên Ngân Đoàn cũng theo đó là ít được tẩm bổ. Nếu cậu nhớ không lầm thì đã lâu lắm rồi Ngân Đoàn còn chưa được tẩm bổ một bữa như thế này.

Sau khi nghe được thông tin mình sẽ trở thành đối tượng gả thay cho Giang Đàm Nhi tiến vào cửa của Lâm gia này thì Giang Nghiên Băng cũng cảm thấy tương lai sau này của mình thật sự là không xong rồi. Nguyên bản thì cậu còn cho rằng sau khi tiến vào Lâm gia thì cậu sẽ trở thành đối tượng bị người người ghét bỏ hoặc là đối tượng ăn không ngồi rồi sống cho qua ngày đoạn tháng. Thật không thể nghĩ đến là Lâm gia lại dùng thái độ tốt như vậy để đối xử với cậu.

Giang Nghiên Băng cảm thấy hiện tại mấy vị tiểu bối cũng như mấy tu sĩ trẻ của Lâm gia đang dùng một thái độ có vài phần kính sợ đối với cậu.

Đương nhiên, thân phận hiện tại của cậu chính là chuẩn đạo lữ đã qua cửa của Lâm Vân Dật, mà người của Lâm gia hiện tại tỏ ra thái độ kính sợ cậu như vậy thì nguyên nhân chính chắc chắn là đến từ Lâm Vân Dật kia mà thôi. Dù sao thì trước đó những tu sĩ trẻ của Lâm gia cũng xì xầm bình phẩm cậu không ngớt, sau đó thì thái độ của bọn họ bắt đầu chuyển biến kể từ khi Lâm Vân Dật tới. Mà những tu sĩ trẻ tuổi của Lâm gia tỏ thái độ kính sợ đối với một người xa lạ ngoại lại mới đến cửa như vậy thì địa vị của Lâm Vân Dật như thế nào ở bên trong gia tộc chỉ cần động não một chút thôi là có thể biết được rồi.

Trước kia đại đa số những tu sĩ muốn xuất sư hay muốn hành tẩu trên giang hồ thì bọn họ đều nhìn vào linh căn của tu sĩ đó mà quyết định thái độ.

Những tu sĩ sở hữu linh căn càng tốt thì càng được người ta truy phủng và săn lùng. Đại đa số những tu sĩ ở Tu chân giới này đều theo một lề lối y như vậy, đương nhiên Giang gia bên kia cũng theo một lề lối không khác gì như vậy thôi.

Nhưng mà Lâm gia bên này hình như không giống như vậy thì phải. Tuy rằng Lâm Vân Dật chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn nhưng mà địa vị của Lâm Vân Dật bên trong Lâm gia lại rất cao thì phải.

Mối hôn sự, à không, phải nói là cuộc hoán hôn này của Giang gia cùng Lâm gia diễn ra như thế nào cũng chẳng có một ai đến hỏi ý kiến cậu cả.

Tuy rằng ở Tu chân giới này cũng có không ít trường hợp nam nam kết đôi thật đấy, nhưng mà có là tu sĩ đang tu chân hay thường dân đi chăng nữa thì âm dương tương hợp mới là chính đạo. Còn chuyện nam nam kết nối như thế này chính là tà đạo cũng không có bao nhiêu người hoan nghênh.

Trước khi tới Lâm gia thì Giang Nghiên Băng còn đang nghĩ rằng cậu đến đây chắc chắn sẽ cảm thấy sẽ có một chút mâu thuẫn gì đây với Lâm Vân Dật kia, dù sao thì … tuy rằng cậu cũng không bài xích chuyện kia nhưng mà từ trước đến nay cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện như thế này bao giờ cả. Ai mà dè được là cậu … cũng ngoài ý muốn một chút, hình như cậu không cảm thấy chán ghét Lâm Vân Dật.

Lúc này thì Ngân Đoàn cũng đang ngồi xổm ở bên cạnh chân Giang Nghiên Băng ngẩng đầu lên kêu pi pi hai tiếng, sau đó Ngân Đoàn cũng dụi chân vào người Giang Nghiên Băng tỏ vẻ an ủi.

Giang Nghiên Băng cúi xuống nhìn về phía Ngân Đoàn rồi ôm lên trên bàn cười cười nói: “Sao rồi? Nhóc thích cậu ấy sao?”

Ngân Đoàn như hiểu vấn đề mà Giang Nghiên Băng đang hỏi mà gật đầu sau đó Ngân Đoàn cũng dùng đầu mà cọ cọ vào tay Giang Nghiên Băng một hồi mà bên trong đôi mắt cũng sáng lấp la lấp lánh.

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng phì cười rồi lắc đầu nói: “Nhóc đấy. Mới ngày đầu tiên gặp mặt thôi mà đúng không? Mới ngày đầu tiên gặp mặt mà nhóc đã bị người ta thu mua như vậy rồi sao? Thật không có tiền đồ chút nào mà.”

Ngân Đoàn nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà lấy cái đầu lông xù xù đẩy đẩy nhẹ vào cằm của Giang Nghiên Băng.

Giang Nghiên Băng nhìn thấy dáng vẻ Ngân Đoàn như hiện tại thì cậu lại cảm thấy có thể yên tâm hơn một phần nào đó. Dường như bản thân cũng theo đó mà được thả lỏng ra một chút. Tuy rằng nhìn qua thì Ngân Đoàn cũng có chút gì đó khá ngốc nghếch thật, nhưng mà thiện ý hoặc là ác ý của người đối diện như thế nào Ngân Đoàn lại phân biệt được vô cùng rõ ràng.

Lần đầu tiên gặp mặt, nếu như Ngân Đoàn mà thật sự cảm thấy yêu thích Lâm Vân Dật cũng có nghĩa là thái độ của Lâm Vân Dật đối với cậu cũng không phải là hư tình giả ý, nói như vậy thái độ của Lâm Vân Dật khi đối xử với cậu như vậy một phần nào đó cũng coi như thật tâm chứ không phải là cố ý tỏ thái độ tốt với cậu rồi sau đó đạp cậu một cú ngã từ trên cao xuống dưới.

Hiện tại Giang Việt Nhiễm đã được một vị đan sư Kim Đan kỳ thu nhận làm đệ tử, mà Giang gia cũng thuận thế mà phá triển lên với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Giang gia phát triển nhanh như vậy thì những thế lực xung quanh cũng có mong muốn kết thân, con đường tốt nhất để kết thân chính là liên hôn. Cho nên mối hôn sự giữa Lâm gia cùng Giang gia tồn tại từ rất lâu kia cũng bị không ít người để mắt nhòm nhó đến. Vì phá hỏng mối hôn ước giữa Lâm Vân Dật cùng Giang Đàm Nhi cũng có không ít thế lực khác trong sáng ngoài tối xuống tay gây khó dễ cho Lâm gia.

Nếu cậu nhớ không lầm thì trước đến giờ phía Lâm gia vẫn luôn nằm ở thế bị động cam nguyện bị đánh, phía Lâm gia cũng từng có ý định muốn huỷ hôn nhưng mà Giang gia bên kia lại không đồng ý.

Tuy rằng Giang Nghiên Băng cậu được coi như dòng thứ của Giang gia, cũng chỉ coi là họ hàng xa của Giang gia, đến nương nhờ vào Giang gia, mối liên hệ giữa cậu với Giang gia kia cũng không sâu cho lắm nhưng mà cậu cũng được tính là người của Giang gia.

Thời điểm khi cậu nghe được tin là cậu sẽ được gửi đến Lâm gia với thân phận là hoán hôn thì cậu cũng cho rằng phía Lâm gia này chắc chắn sẽ tức giận, đương nhiên là Lâm gia cũng khó mà chấp nhận sự xỉ nhục này cho nên tương lai Lâm gia cũng không thiếu cơ hội giận chó đánh mèo với cậu. Lúc đó cậu cũng tin chắc rằng sau khi tiến vào Lâm gia thì cậu sẽ thảm lắm đây, cái này khác nào ở hố lửa này lại nhảy sang hố lửa khác đâu chứ? Nhưng mà, hình như tình huống của Lâm gia cũng như nội bộ cũng không như những gì mà cậu nghĩ, mà tình huống hiện tại cũng phát triển theo một hướng hoàn toàn khác những gì mà cậu tưởng tượng rồi.

Giang Nghiên Băng ôm lấy Ngân Đoàn vào lòng rồi vô thức vương tay xoa một thân lông tóc của Ngân Đoàn lên một hồi. Trước đó sau khi nghe tin phải đi tới Lâm gia thì Giang Nghiên Băng cũng từng tưởng tượng qua không ít tình huống cũng như tình cảnh của mình sau khi tiến vào Lâm gia rồi đấy, đương nhiên thì những kết cục mà cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ mang theo một gam màu u tối. Nhưng mà tình huống trước mắt dường như tốt hơn nhiều so với những gì mà cậu từng dự đoán nữa, màu u buồn đó cũng không đến nỗi quá u buồn, có lẽ thời gian kế tiếp của cậu ở Lâm gia này cũng không quá khổ sở như những gì mà cậu tưởng tượng rồi.

…….

Bên trong thư phòng của Lâm Viễn Kiều.

Lâm Viễn Kiều ngồi trên bàn cũng vô cùng kinh ngạc mà há hốc miệng nói: “Ý con là Thiên Khôn thánh thể đó đấy hả?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Hơn nữa cái thể chất này còn hiếm hơn nhiều so với cái thể chất của con đấy ạ. Thể chất này còn được gọi là thể chất lô đỉnh đấy phụ thân.”

Tu sĩ sở hữu Thiên Càn thánh thể một khi bị phá thân thì một thân tu vi có tu luyện bao nhiêu năm đi chăng nữa cũng chỉ tiện nghi một phương cho người tiếp nhận. Có thể trước khi phá thân thì tu sĩ sở hữu Thiên Càn thánh thể cũng có chút giá trị trong tu luyện đấy. Nhưng mà sau khi tu sĩ Thiên Càn thánh thể bị phá thân thì giá trị của tu sĩ Thiên Càn thánh thể cứ như rau củ thối không người nào muốn cũng không có ai muốn chọn vậy.

Đương nhiên những tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể cũng giống y như vậy. Một khi tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể mà bị phá thân thì đương nhiên là linh lực bao nhiêu năm tu luyện cũng biến thành chất dinh dưỡng cho một bên còn lại.

Nhưng mà chuyện bất đồng đó chính là những tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể có thể lặp đi lặp lại quá trình thải bổ mà thôi.

Nếu như thể chất nghịch thiên này của Giang Nghiên Băng mà bị phát hiện thì Giang Nghiên Băng chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị săn đuổi ráo riết, chuyện này đối với Giang Nghiên Băng mà nói tuyệt đối chính là tai hoạ ngập đầu.

Cũng may mắn thì từ trước đến nay cái thể chất Thiên Khôn thánh thể thường sẽ xuất hiện trên thân thể của người nữ nhiều hơn, mà trước kia đúng là người nữ sẽ sở hữu thân thể này cho nên những người khác chắc chắn sẽ không thể nào mà nghĩ được rằng Giang Nghiên Băng lại có thể sở hữu cái dạng thể chất này đâu. Cho nên vị này cũng được tính là an toàn hơn một chút.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Lâm Vân Dật cũng tràn ngập cảm khái, kỳ thật thì đến hiện tại hắn vẫn luôn cảm thấy có chút khó tin về chuyện này đấy, ai mà ngờ được là chuyện này vậy mà có thể xảy ra được. Đúng là bên trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia có đề cập đến vị Thiên Khôn thánh thể này đấy, nhưng mà vị này lại là một nhân vật vô cùng thần bí, vị này cũng không được mô tả rõ ràng cũng chẳng sử dụng đến tên thật nữa. Nguyên bản thì hắn cũng từng từ bỏ không muốn tìm kiếm vị này nữa rồi đấy. Thật không thể nghĩ được là trời xui đất khiến như thế nào mà phía Giang gia kia lại tự mình đẩy luôn người này đến trước mặt hắn nữa cũng không biết nữa, thật khó mà có mà có thể tưởng tượng được là Giang gia bên kia lại tốt như vậy đấy.

Nhắc đến chuyện này thì hắn cũng chỉ có thể cảm thán mà thốt ra một câu đạp mòn giày sắt không tìm được, được đến lại chẳng phí công phu mà.

Lâm Viễn Kiều nhíu mày cũng có chút khó tin mà nói: “Nhưng mà con trai, thằng nhóc Giang Nghiên Băng là … con trai mà.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng chắp tay sau lưng rồi ngẩng cao đầu cười cười nói: “Phụ thân, tu sĩ chúng ta không phải là tuỳ tâm sở dụng không quản nam nữ sao?”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng giật mình mà nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi nhướn mày thầm nghĩ: Thằng nhóc này nói như vậy … là đang coi trọng người ta rồi sao?

Thằng con trai thứ ba này nhà hắn ánh mắt còn cao hơn đỉnh đầu nữa, thằng nhóc này nhìn tất cả mọi người bằng một ánh mắt như đang nhìn một đám ngốc vậy. Đến cả người phụ thân là hắn đây còn bị thằng nhóc này khinh thường, ánh mắt của thằng nhóc này nhìn hắn đôi khi cứ như đang nhìn một thằng ngốc vậy. Thằng con trai của hắn có khi nào vừa mắt người khác đâu nhỉ? Nhưng mà hiện tại …

Lâm Viễn Kiều nhíu mày cũng có chút không chắc chắn mà lên tiếng hỏi lại nói: “Con trai, con thật sự xác định thằng nhóc Giang Nghiên Băng kia sở hữu linh thể Thiên Khôn thánh thể thật sao? Thật sự là Thiên Khôn thánh thể thật sao? Hình như cái thể chất Thiên Khôn thánh thể này thường sẽ xuất hiện ở phía trên người bé gái mà đúng không? Cái này …”

Kỳ thật thì Lâm Viễn Kiều hoản toàn không biết gì về cái linh thể đặc biệt như Thiên Càn thánh thể hay Thiên Khôn thánh thể là cái gì đâu. Dù sao thì trước đến giờ hắn chưa từng gặp cũng chưa từng nghe thấy có ai nhắc đến hai loại linh thể đặc biệt này cả. Mà thời điểm khi thằng nhóc Lâm Vân Dật này đề cập với hắn về loại thể chất này lần đầu tiên thì thái độ của hắn chính là nửa tin nửa ngờ.

Nhưng mà trong khoảng thời gian mấy năm này thì hắn cũng âm thầm chạy đi tìm hiểu một phen về cái loại linh thể đặc thù này, mà hắn không chỉ tìm hiểu về một loại linh thể Thiên Càn thánh thể thôi đâu mà hắn còn tiện đường mà tìm hiểu luôn về loại linh thể Thiên Khôn thánh thể kia cùng một lượt luôn. Có thể nói hai loại linh thể này đúng là độc nhất vô nhị hiếm có khó tìm.

Mà không tìm hiểu thì không biết, sau khi tìm hiểu thì đúng là có tồn tại loại linh thể đặc thù này thật. Trong mấy cuốn điển tịch đó có ghi lại thì những tu sĩ sở hữu Thiên Càn thánh thể thường sẽ phát sinh trạng thái sốt cao không rõ nguyên nhân nhưng mà những tu sĩ sở hữu Thiên Khôn thánh thể sẽ thường xuyên bị đông cứng lại biến thành một người băng.

Mà những tu sĩ sở hữu phải hai loại thể chất này nếu không kịp thời tu luyện rồi điều động linh lực để chống đỡ lại quá trình sốt cao cùng đông lạnh một cách đột ngột không rõ nguyên nhân rất dễ dàng bị rơi vào trạng thái bị cơn sốt thiêu chết hoặc là bị đông lạnh dẫn đến lạnh chết người. Đương nhiên thì sau mỗi lần bùng nổ thể chất như vậy thì tu vi cũng được tinh tiến.

Nghe nói cũng có không ít tu sĩ sở hữu phải hai loại linh thể đặc thù này còn chưa kịp phát hiện bản thân mình sở hữu loại linh thể đặc thù đã bị chết non trước rồi.

Từ khi Lâm Vân Dật đề cập đến chuyện bản thân sở hữu thể chất đặc thù cho đến hiện tại cũng qua mấy năm rồi. Mà trong khoảng thời gian mấy năm này thằng nhóc Lâm Vân Dật đúng là đã từng xuất hiện vài lần sốt cao không vì một nguyên nhân nào cả. Mà mỗi một lần sốt cao như vậy thì toàn thân thằng nhóc này cứ nóng bừng bừng như bị lửa thiêu đốt vậy, toàn bộ quá trình nhìn cũng khá chật vật. Nhưng mà mỗi một lần cơn sốt qua đi thì linh lực của thằng nhóc này cũng theo đó mà dâng lên không ít so với trước đó.

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Phụ thân, trên đời này không có gì được gọi là tuyệt đối. Cái gì cũng có ngoại lệ mà.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đúng vậy. Chỉ là chuyện này cũng khiến cho người ta khó tin mà. Thật không thể nghĩ được là một đại phương nhỏ bằng cái lỗ mũi như vậy lại xuất hiện cùng đồng thời hai loại linh thể độc đáo như vậy đấy, ai mà ngờ được là Thiên Càn thánh thể cùng Thiên Khôn thánh thể lại cùng xuất hiện như vậy đâu chứ?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Phụ thân, không biết phụ thân đã nghĩ đến chuyện này chưa? Có lẽ tu sĩ sở hữu hai loại thể chất này chính là cùng xuất hiện một lúc.”

Lâm Viễn Kiều ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Có lẽ là như vậy. Nhưng mà con trai này, tu sĩ sở hữu loại thể chất như Thiên Khôn thánh thể này cũng khó mà có được. Nếu như con thật sự coi trọng thì con cũng sớm ngày tranh thủ một chút đi. Dù sao thì tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, cái gì của mình rồi nên nắm chắc trong tay vẫn tốt hơn.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Phụ thân đang nói cái gì vậy chứ? Con nghĩ những việc như thế này vẫn nên là ngươi tình ta nguyện cho thỏa đáng đi ạ. Hơn nữa, bọn con cũng có bao nhiêu tuổi đâu chứ? Bọn con vẫn đang còn nhỏ lắm. Chuyện này cứ từ từ mà tới cũng được, cũng không nhất thiết phải sốt ruột như vậy làm gì đâu ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, ừ, con nói như vậy cũng đúng. Chậc, phụ thân cũng quên mất. Tuy rằng thằng nhóc con lúc nào cũng nói chuyện như ông cụ non, cách hành sự lúc nào cũng như lão già cổ hủ làm phụ thân cũng quên mất tuổi tác thật của con rồi. Nhóc con à, phụ thân vậy mà lại quên mất con hiện tại cũng chỉ là thằng nhóc quỷ mà.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì đen mặt mà thanh âm đột nhiên lại bị nâng cao lên nói: “Phụ thân. Ngài đừng có trêu chọc con nữa.”

Lâm Viễn Kiều cũng không trêu nữa mà nhíu mày nói: “À đúng rồi con trai. Nói đến chuyện này mới nhớ, hiện tại thằng nhóc Giang Nghiên Băng đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi, tu vi của thằng nhóc Giang Nghiên Băng cùng với con nhóc Giang Đàm Nhi kia ngang bằng nhau. Hình như phía Giang gia bên kia người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng bất ngờ cũng rất khó tin với tiến độ tu luyện của thằng nhóc Giang Nghiên Băng này thì phải. Sau đó bọn họ cũng phái người đi điều tra về thằng nhóc Giang Nghiên Băng này một lượt thì phát hiện rằng phụ mẫu của Giang Nghiên Băng đã mua rất nhiều linh đan diệu dược về cho thằng nhóc này ăn. Nếu như đám người Giang gia bên kia mà ngẫm lại cho cẩn thận một chút chắc bọn họ cũng nên biết rằng những tu sĩ Ngũ linh căn bình thường cho dù ăn thật nhiều linh đan diệu dược đi chăng nữa cũng khó mà có thể tu luyện với tốc độ nhanh như vậy đúng không?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Tình huống của cậu ấy với con chắc cũng giống nhau thôi ạ. Có lẽ cậu ấy cũng từng trải qua mấy lần thể chất bùng nổ rồi sau đó tu vi cũng đại tiến luôn.”

Lâm Viễn Kiều gật đầu như nhớ đến vấn đề gì đó rồi nhíu mày nói: “À đúng rồi, thằng nhóc Giang Nghiên Băng này dù sao cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, mà tiến độ tu luyện của thằng nhóc này nhanh như vậy cũng khiến cho không ít người chú ý đến thì phải. Nghe nói cũng có không ít con em đệ tử của Giang gia bên kia đều cảm thấy vô cùng bất mãn về chuyện này thì phải.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Bất mãn ấy ạ? Nhưng mà vì cái gì chứ ạ? Sao lại bất mãn”

Lâm Viễn Kiều có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi nhíu mày nói: “Con trai, nếu như thằng nhóc Giang Nghiên Băng mà là tu sĩ Song linh căn giống như con nhóc Giang Đàm Nhi thì tiến độ tu vi tăng như vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng mà thằng nhóc Giang Nghiên Băng này lại là tu sũ Ngũ linh căn đấy, mà tu sĩ Ngũ linh căn lại thăng cấp nhanh như vậy chính là bất thường, tốc độ gia tăng tu vi của tu sĩ Ngũ linh căn lại bỏ xa toàn bộ những tu sĩ Tam linh căn cùng Tứ linh căn của Giang gia kia mấy con đường. Con nghĩ coi chuyện này không khiến cho người ta cảm thấy bất mãn sao?”

“Nghe nói một số tu sĩ của Giang gia bên kia đều cho rằng thằng nhóc Giang Nghiên Băng này đã ỷ thế mà chiếm trước tài nguyên tu luyện, bọn họ vẫn luôn cho rằng một tu sĩ Ngũ linh căn thô mà lại tiêu tốn rồi sử dụng nhiều đồ tốt như vậy cũng quá lãng phí. Nếu như mang số đan dược mà thằng nhóc Giang Nghiên Băng này từng sử dụng để bồi dưỡng trên người những tu sĩ có tư chất tốt hơn chắc chắn là có thể bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử có tư chất càng lợi hại hơn nữa. Tuy rằng những tu sĩ Song linh căn ở Giang gia bên kia cũng không có quá nhiều nhưng mà những tu sĩ Tam linh căn lại không thiếu. Đương nhiên những tu sĩ Tam linh căn này không thể so bì được với tu sĩ Song linh căn là Giang Đàm Nhi thì bọn họ có thể chịu đựng được, nhưng mà những tu sĩ Tam linh căn này còn kém cỏi hơn một tu sĩ Ngũ linh căn thì con cũng biết rồi đấy. Đám người kia làm sao có thể cam tâm chịu thua kém như vậy được chứ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhíu mày khẽ hừ một tiếng nói: “Cái thứ gì … đám người này nên được gọi là gì chứ? Đó chính là tư nguyên của cha mẹ đối phương tự mình kiếm lấy, của cha mẹ người ta thì người ta muốn cho ai mà không được chứ?”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi nhún vai nói: “Nhưng mà người của Giang gia bên kia lại không có ai nghĩ như vậy cả. Con không biết chứ thằng nhóc Giang Nghiên Băng này khi còn ở Giang gia bên kia cũng bị người ta xa lánh cũng không muốn ai đến gần cũng không có một người nào quan tâm cả. Nghe nói cũng có không ít tiểu bối của Giang gia bên kia vẫn luôn nghĩ ra những trò đùa dai mà quấy rối thằng nhóc Giang Nghiên Băng này đấy. Còn nghe nói cũng có không ít đứa còn muốn bắt con tiểu hồ ly của thằng nhóc mang đi nướng ăn. Con cũng nhìn thấy lông trên người con tiểu hồ ly đó bị đốt trụi đi không ít rồi đúng không?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Rồi sau đó thì sao nữa ạ? Chuyện sau đó thì thế nào nữa?”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi nhún vai nói: “Con tiểu hồ ly của thằng nhóc Giang Nghiên Băng cũng không phải là một con hồ ly ăn chay, sau khi bị đốt cho trọc lông thì nó cũng doạ rồi cắn cho mấy thằng nhóc của Giang gia kia phải kêu cha gọi mẹ đến. Đương nhiên cũng vì chuyện này mà không ít tộc nhân của Giang gia bên kia đều có ý kiến với thằng nhóc này, bọn họ ra sức kêu gọi gia chủ của Giang gia xử lý thằng nhóc Giang Nghiên Băng này luôn. Nhưng mà, trước đó không bao lâu vị gia chủ của Giang gia kia lại nêu cao tinh thần chính trực, còn muốn mở rộng lãnh địa. Lúc đó gia chủ đương nhiệm của Giang gia kia cũng yêu cầu không ít tu sĩ dòng bên phải bán mạng, phụ mẫu của Giang Nghiên Băng cũng vì lý do này mà mất tích, cho nên phụ mẫu của Giang Nghiên Băng cũng coi như vì Giang gia mà hy sinh bản thân. Cho nên, nếu như Giang Nghiên Băng mà xảy ra bất kỳ một chuyện gì đó thì nhân tâm của Giang gia cũng ta rã, lúc đó thì đại đa số tu sĩ của Giang gia đều sinh ra một suy nghĩ thỏ tử hồ bi. Lúc đó Giang gia bên kia cũng không thể trách phạt Giang Nghiên Băng quá nặng được, ở cũng không ổn mà giết cũng không xong, mà phía Giang gia bên kia cũng không làm gì được Giang Nghiên Băng cho nên bọn họ mới đẩy thằng nhóc này đến chỗ chúng ta.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày rồi nói: “Phụ thân, sao lúc đó phụ thân cũng không nói sớm với con chuyện Giang Nghiên Băng kia có một con linh sủng là Ngân Hồ chứ?”

Nếu như lúc đó phụ thân hắn mà nói ra chuyện này sớm hơn một chút tbif có lẽ hắn cũng có thể ý thức được chuyện này sớm hơn một chút rồi, nếu mà hắn có thể ý thức được sớm hơn thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi như thế này đâu chứ?

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Con trai, lúc đó con cũng đâu có hỏi phụ thân về chuyện này?”

Lâm Vân Dật thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Thôi.”

Lâm Viễn Kiều cười cười rồi nhướn mày nói: “Đúng rồi con trai, còn một chuyện này nữa. Chuyện con là đoạn tụ này chắc chắn là do người của Giang gia bên kia có tâm muốn lan truyền ra ngoài và đẩy cho sự việc lên cao như vậy. Về mặt tư tâm thì có lẽ đám người của Giang gia bên kia cũng không cảm thấy con là đoạn tụ hay con thích nam nhi, nhưng mà bọn họ nhất quyết muốn đẩy chuyện hoán hôn này lên rồi nhân cơ hội này mà sắp xếp cho Giang Nghiên Băng tiến vào Lâm gia chúng ta. Mục đích chính của phía Giang gia bên kia có lẽ là muốn mượn tay Lâm gia của chúng ta mà diệt khẩu thằng nhóc Giang Nghiên Băng này luôn. Như vậy thì bọn họ vừa giải quyết được mối hôn sự cũng giải quyết luôn thằng nhóc Giang Nghiên Băng lại không mất danh tiếng. Cũng coi như tính toán chu toàn mọi việc.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì nghiến răng ken két mà trong lòng cũng tức giận không thôi nói: “Đám người của Giang gia bên kia thật đúng là …”

Có lẽ phía bên trong nguyên tác thì Giang Nghiên Băng cũng phải trải qua một quá trình dày vò như vậy sau khi bị đón vào Giang gia với thân phận là cô nhi, nhưng mà trong nguyên tác thì Lâm gia cũng hao tốn toàn bộ tải sản để cưới Giang Đàm Nhi kia về, mà Giang Nghiên Băng vẫn ở lại Giang gia không bị phân tới Lâm gia. Đương nhiên khi Giang Nghiên Băng bị lưu lại Giang gia thì người này vẫn phải chịu những sự đàn áp cũng như những ác ý của những tộc nhân trong Giang gia kia. Cho nên Giang Nghiên Băng cũng coi như kết thù rồi hận thấu xương Giang gia kia rồi đi lên con đường phản diện như trong nguyên tác.

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Con trai, hiện tại con có tính toán gì với con tiểu hồ ly kia đây?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi nói: “Phụ thân, chúng ta cứ nuôi dưỡng ở trong nhà trước đi. Con tiểu hồ ly kia không thể bạc đãi nó được.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì giật giật lông mày một chút rồi nói: “Ý còn là con tiểu hồ ly kia cũng không đơn giản luôn sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhíu mày nói: “Vâng, coi như là vậy đi ạ.”

Lâm Viễn Kiều hít sâu một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi lắc đầu nói: “Cái này … tài nguyên không đủ để phân.”

Đúng là trong khoảng thời gian mấy năm gần đây Lâm gia bọn họ cũng thông qua năng lực tầm bảo của con Kim ngọc đường lang mà kiếm lời được không ít thật đấy. Nhưng mà … phải nói sao cho đúng nhỉ? Bốn thằng con trai trong nhà hắn là bốn con thú nuốt linh thạch, thằng hai ở trong Ngự Thú Tông cũng coi như bớt được phần nào đó nhưng mà bốn đứa con trai của hắn chính là bốn con thú nuốt linh thạch không hơn không kém, bốn thằng con trai hắn mắc bệnh nhà giàu lại sinh ra ở nhà nghèo. Bốn đứa đã vậy hiện tại lại tiến cử thêm một con thú nuốt linh thạch đến gia tộc bọn họ nữa, mà con thú nuốt linh thạch mới tiến cử này lại mang theo một con linh sủng cũng là hồ ly đốt linh thạch nữa, một nhà từ trên xuống dưới đứa nào đứa nấy đều đốt linh thạch. Mà đại hội bán đáu giá bán Trúc cơ đan cũng gần ngay trước mắt rồi.

Lâm Vân Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi cười cười nói: “Phụ thân, chi phí của Giang Nghiên Băng cứ tính trên phần của con đi ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng lắc đầu rồi nhíu mày nói: “Cái này thì làm sao mà được chứ?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nói: “Không sao.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng híp mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi trên mặt cũng lộ ra ý đã hiểu rõ rồi cười cười.

Lâm Vân Dật bị nhìn như vậy thì nhíu mày nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi nói: “Phụ thân, ngài nhìn con như vậy làm cái gì chứ?”

Lâm Viễn Kiều cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi cảm thán sâu sắc nói: “Không có gì, phụ thân cũng chỉ muốn cảm thán một chút thôi ấy mà. Con trai nhỏ trong nhà đã trưởng thành rồi.”

Qủa nhiên là con trai hắn đã biết động tâm rồi. Mà thằng nhóc này động tâm chính là không còn giống như bình thường nữa rồi, thằng con trai vắt cổ chày ra nước nhà hắn đã bắt đầu biết rút lông mao rồi, không chỉ rút một ít mà còn rút luôn một nắm lông mao nữa kìa, chậc, công nhận rằng thằng con trai hắn nói không sai mà, quả nhiên sắc đẹp chính là chướng ngại ngăn cản đường phát tài của thằng nhóc Lâm Vân Dật mà.

End chap 42

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

Ps. Chúc mừng thanh niên Việt Nam (26/03/1931 - 26/3/2025)

7.3k

0.12343 sec| 2596.867 kb