Phần 32 – Xử lý gia nghiệp
------o32o------
Ngay sau khi Lâm Viễn Kiều xuất quan xong thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là chạy đi kiểm tra sổ sách của gia tộc một chút.
Lâm Viễn Kiều nhìn vào số sổ sách mà hít sâu một hơi cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Con trai, chuyện này là sao vậy? Hình như hai tháng này doanh thu của nhà chúng ta khá ổn đấy.”
Nhìn vào số sổ sách mà Lâm Viễn Kiều cũng ngoài ý muốn mà phát hiện ra một chuyện, hắn đã tiến hành bế quan đã được hai tháng rồi đấy, vậy mà sinh ý của gia tộc lại chẳng bị ảnh hưởng một chút nào cả. Nguồn thu nhập vẫn đều đặn y như cũ, không chỉ như vậy sinh ý của cửa hàng còn được nâng cao lên thêm một bước chứng tỏ cửa hàng làm ăn rất được.
Lâm Vân Văn cười cười cũng có chút tự hào mà nói: “Phụ thân không nhớ ạ? Thời điểm khi mà phía Giang gia bên kia tổ chức yến hội đấy ạ, buổi yến hội đó cũng linh đình mà cũng hấp dẫn được không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến đó mà đúng không? Sau đó thì bánh Thăng tiên vấn đỉnh của nhà chúng ta cũng được người ta ủng hộ mà bán ra không ít.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng như bừng tỉnh đại ngộ cũng có chút bất ngờ không thôi mà thốt lên nói: “Ý của con là … thời điểm khi mà phía Giang gia bên kia tổ chức yến hội thằng ba tự mình thượng thủ rồi nói chúng ta mang nhiều bánh Thăng tiên vấn đỉnh như vậy sang đó làm lễ tặng là vì muốn chèo kéo khách hàng về cho cửa hàng nhà chúng ta sao?”
Lâm Vân Văn nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Ơ, không thì sao ạ? Chứ không thì phụ thân tưởng là vì cái gì ạ?”
Lâm Viễn Kiều cũng có chút bất đắc dĩ mà cười cười nói: “À thì … phụ thân còn tưởng rằng thằng ba đang muốn tiết kiệm linh thạch.”
Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Chắc hẳn là cũng có nguyên nhân này bên trong nữa. Cũng tiện, coi như một công đôi việc luôn ạ.”
Lâm Viễn Kiều cười cười cũng có chút tự hào mà nhìn về phía Lâm Vân Văn nói: “Hai tháng này vất vả cho mấy anh em các con quá rồi.”
Lâm Vân Văn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi cười cười nói: “Không vất vả thưa phụ thân. Chẳng qua cũng chỉ là xử lý một chút chuyện gia nghiệp thôi ấy mà. Chuyện đơn giản cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Phụ thân à, người cứ yên tâm mà bế quan đi ạ, chuyện trong nhà cứ giao hết cho bọn con cũng không sao đâu ạ. Đừng nói phụ thân chỉ bế quan hai tháng, phụ thân có muốn bế quan hai năm cũng không có vấn đề gì xảy ra đâu ạ. Phụ thân cứ chuyên tâm tu luyện đi ạ.”
Lâm Viễn Kiều nhìn vào đống sổ sạch trước mặt rồi nhìn thẳng vào thằng con trai trưởng đang đứng trước mặt mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi, đương nhiên thì con trai có thể làm tốt cũng là chuyện không gì có thể tốt hơn được nữa. Nhưng mà con trai mà làm tốt quá như vậy thì hình như người làm phụ thân chính là hắn đây lại có chút vô năng quá rồi thì phải. Cảm giác này khiến cho hắn vừa mừng vừa thở dài một hơi mà.
……
Cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên.
Giang Khanh Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía cửa rồi cười cười cũng có chút hóm hỉnh mà nói: “Giang phu nhân, phu nhân đã trở về rồi đấy à?”
Diệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày hôm nay phía Lâm gia bên kia có tung ra một số loại điểm tâm ngọt mới. Em cũng vừa mới đến cửa hàng của Lâm gia bên kia để mua một chút điểm tâm ngọt về dùng thử. À đúng rồi, hôm nay ra ngoài em còn gặp được một chuyện thú vị lắm. Hôm nay em gặp được Tô Dư ở của hàng của Lâm gia đấy.”
Giang Khanh Xuyên nghe vậy thì nhíu mày nói: “Em gặp Tô Dư sao? Sao vậy? Cô ta cũng đi đến của hàng của Lâm gia làm gì vậy?”
Diệp Tịnh Nguyệt cười cười cũng có chút hứng thú mà nói: “Tô Dư chạy đi đến cửa hàng của Lâm gia để đặt làm bánh Thăng tiên vấn đỉnh đấy mà. Hơn nữa Lâm gia vẫn y như cũ coi Tô Dư thành khác hàng mà thu linh thạch của cô ta luôn.”
Giang Khanh Xuyên nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nhíu mày nói: “Vẫn thu linh thạch sao? Cửa hàng của Lâm gia vẫn giữ nguyên một dáng vẻ y như cũ không kiêng nể bất kỳ một người nào mà. Mà chuyện này cũng đúng. Dù sao thì cái chuyện làm ăn buôn bán chuyện kiêng kỵ nhất đó chính là tống tiền mà đúng không? Tiền trao cháo múc cho sòng phẳng, phía Lâm gia bên kia có thu linh thạch cũng là chuyện bình thường thôi.”
Diệp Tịnh Nguyệt cười cười như nhớ đến vấn đề gì đó mà nói: “À đúng rồi, không biét anh có nhớ không, trước đó khi phía Giang gia tổ chức yến hội cho Giang Đàm Nhi đấy, nhớ lúc đó phía Lâm gia bên kia đã ra mặt tặng luôn mười chiếc bánh Thăng tiên vấn đỉnh mà đúng không? Trước đó mọi người đều nói số bánh Thăng tiên vấn đỉnh đó do chính tay Lâm vân Dật của Lâm gia tự mình thượng thủ làm ra. Mà những người tham gia buổi tiệc cũng lên tiếng cảm thán rằng hình như Lâm gia chỉ biết vắt cổ chày ra nước đã bị đổi tính mà trở nên hào phóng hơn trước rồi. Em cũng tưởng là như vậy đấy, nhưng mà dạo gần đây phía ngoại giới cũng lưu truyền ra một chuyện, sở dĩ phía Lâm gia bên kia đưa bánh Thăng tiên vấn đỉnh đến buổi tiệc của Giang gia với mục đích chào hàng chèo kéo khách là chính.”
Giang Khanh Xuyên nghe vậy cũng có chút cạn lời mà nói: “Thật sự là có lời truyền này sao? Thật sự chỉ vì bán hàng mà làm đến mức này sao?”
Diệp Tịnh Nguyệt cười cười rồi nhún vai nói: “Em cũng không biết. Nhưng mà tình hình buôn bán của Lâm gia dạo gần đây thật sự là rất tốt đấy. Có khi lời đồn này lại là sự thật cũng nên.”
Giang Khanh Xuyên nghe vậy cũng chỉ có các cười cười rồi lắc đầu nói: “Còn có chuyện này nữa sao? Nếu thật sự chỉ là như vậy thôi chỉ sợ Tô Dư kia sẽ tức chết mất.”
Kỳ thật thì trước đó phía Giang gia vẫn luôn lưu truyền ra ngoài một thông tin nói rằng sở dĩ Lâm Vân Dật của Lâm gia kia tự mình làm bánh Thăng tiên vấn đỉnh để gửi sang cho Giang Đàm Nhi là để bày tỏ lòng trung thành. Nhưng mà sự thật dường như cũng không giống như những gì mà phía Giang gia đã truyền ra ngoài rồi thì phải. Hơn nữa, đến lúc đó mà phía Lâm gia mới chịu đến bày tỏ lòng trung thành sao? Nghĩ thôi cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng cho lắm rồi. Nhưng mà, Lâm Vân Dật làm bánh không vì bày tỏ lòng trung thành mà muốn lợi dụng yến hội của Giang gia mà kinh doanh bánh điểm tâm thì lại hợp lý hơn hẳn. Mà nếu thật sự phía Lâm gia bên kia chỉ vì kéo sinh ý cho cửa hàng mà làm vậy thì Giang gia bên này tựa hồ đã hiểu sai ý hoàn toàn rồi thì phải, mà sự hiểu lầm này thật sự cũng có chút xấu hổ đấy.
Diệp Tịnh Nguyệt lắc đầu như nhớ đến vấn đề gì đó mà cười cười nói: “Thằng nhóc Lâm Vân Dật của Lâm gia bên kia thật sự là một nhân tài đấy.”
Hiện tại tất cả mọi người đều nghe được thông tin Giang Việt Nhiễm đã được một vị đan sư Kim Đan thu nhận làm đệ tử rồi, mà tương lai của Giang Việt Nhiễm sau này cũng rất có khả năng kết đan thành công thành Kim Đan kỳ. Mà khi nghe được thông tin này những người khác đều vội vội vàng vàng muốn chạy đến để xun xoe nịnh bợ đám người bên phía Giang gia kia. Còn thằng nhóc Lâm Vân Dật này hình như không muốn xun xoe hay nịnh bợ gì, nó chắc cũng đang sợ hãi rằng linh thạch của chính mình bay đi mất cho nên nó đang xun xoe nịnh bợ khách khứa của Giang gia thì có.
Giang Khanh Xuyên nhíu mày rồi nói: “Nếu như thái độ của Lâm gia rõ ràng như vậy thì hình như hôn sự của Lâm Vân Dật cũng giữ không nổi rồi.”
Diệp Tịnh Nguyệt gật đầu rồi nhíu mày nói: “Có lẽ là vậy.”
……
Thời gian lại từng ngày từng ngày trôi qua với tốc độ vô cùng nhanh chóng, chớp mắt một chút thôi thì thời gian nửa năm trôi không níu giữ lại được, trải qua nửa năm tu luyện một đường này mà Lâm Viễn Kiều cũng thuận lợi đột phá rồi tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9.
Lâm Bắc Vọng nhìn chằm chằm về phía Lâm Viễn Kiều mà hít sâu một hơi trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng mà cười híp mắt nói: “Không tồi, không tồi, rất tốt, rất tốt. Con trai ta cuối cùng đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi. Con trai à, con còn mạnh mẽ hơn cái người phụ thân là cha đây rất nhiều lần luôn đấy. Con trai, tiền đồ vô lượng.”
Lâm Bắc Vọng nhìn chằm chằm Lâm Viễn Kiều trước mặt mà tự nhiên nhớ đến những năm tháng tu luyện vô cùng chông gai khi còn ở Ngự Thú Tông trước đó mà thở dài một hơi bất đắc dĩ không thôi.
Nhớ năm đó hắn tu luyện một đường nhưng mà hắn cũng phải tu luyện đến năm 60 tuổi mới có thể tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9, nhưng mà thằng con trai Lâm Viễn Kiều của hắn thì hoàn toàn không giống như vậy, thằng con trai hắn hiện tại còn chưa đến độ tuổi 40 đâu nhưng mà con trai hắn đã tiến giai lên Luyện Khí kỳ tầng 9 luôn rồi. Cái này khẳng định rõ ràng rằng con trai hắn chính là thiên tài đấy, cái này không khác nào con hơn cha đâu cơ chứ? Cái này chính là phúc phận của hắn đấy.
Lâm Viễn Kiều cười cười cũng vô cùng hớn hở mà nói: “Vâng ạ, con trai có thể đạt được đến ngay hôm nay toàn bộ là dựa vào phụ thân một đường nâng đỡ.”
Lâm Bắc Vọng cười cười rồi thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Nào có phải dựa vào phụ thân đâu. Cái này là do con sinh được một đứa con trai tốt đấy.”
Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ, thằng ba nhà con xác thật không phải là một thằng nhóc bình thường mà.”
Lâm Bắc Vọng cười cười rồi thở dài một hơi mà nói: “Thôi được rồi, thôi được rồi. Cho dù hiện tại con có tiến giai lên cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 9 đi chăng nữa đây cũng chỉ là một bậc thang nhỏ thôi, hiện tại con cũng chỉ coi như là đang có thêm một chút tư cách để tranh đoạt Trúc Cơ kỳ mà thôi. Thời gian sắp tới con vẫn nên cố gắng tu luyện thêm đi, con đừng vì vui mừng mà lơ là chuyện tu luyện.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ thưa phụ thân. Chuyện này con minh bạch ạ. Thời gian kế tiếp con cũng dùng thêm một chút thời gian để cố gắng củng cố tu vi.”
Lâm Bắc Vọng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Được rồi, được rồi. Con tự mình có chừng mực là được rồi.”
Kỳ thật thì trong lòng Lâm Bắc Vọng cũng có chút lo lắng không thôi. Tuy rằng tư chất của hắn mà so sánh cùng với đứa con trai Lâm Viễn Kiều này của hắn cũng kém cỏi hơn một chút thật đấy, hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn so với đứa con trai này của hắn cũng chậm hơn không ít. Nhưng mà vận khí của hắn lại không tồi, lúc đó hắn cũng chỉ cần dựa vào một viên Trúc cơ đan thôi mà có thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công.
Nhớ năm đó vốn dĩ tông môn của bọn họ cũng có không ít thiên kiêu chi tử, thường thì những tu sĩ này tiến cảnh với tốc độ vô cùng nhanh, một đường tu luyện cũng ít gặp phải bình cảnh, nhưng mà đáng tiếc thì vận khí của những vị thiên kiêu chi tử này lại không được tốt cho lắm. Có không ít những vị thiên kiêu chi tử này lại ngã xuống ở một bước tiến hành Trúc Cơ kỳ, mà có không ít người muốn tiến hành Trúc Cơ kỳ một lần không được có khi đến lần thứ hai cũng không thể tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công, cuối cùng thì những vị thiên kiêu chi tử này hoàn toàn bị mờ nhạt trong biển người.
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười muốn thông báo nói: “Phụ thân, vợ con … Thanh Đường cũng vừa mới tiến giai lên Luyện Khí tầng 8.”
Lâm Bắc Vọng nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Như vậy thì tốt quá rồi. Xem ra vài gốc linh thảo kia cũng có tác dụng không nhỏ đối với con dâu rồi.”
Lâm Viễn Kiều cười cười rồi gật đầu mà đôi mắt cũng rũ xuống mà trong lòng cũng hiện lên một chút buồn bã không thôi. Kỳ thật thì trong khoảng thời gian mấy năm này hắn đã dùng được không ít loại linh thảo có giá trị cao để bổ dưỡng, cho nên tu vi của hắn mới có thể tiến cảnh nhanh như vậy. Mà hắn dùng nhiều hơn thì đương nhhiên là phu nhân của hắn Thẩm Thanh Đường sẽ phải dùng ít đi một phần. Đương nhiên thì cái chuyện dùng linh thảo này cũng có mặt tốt mà cũng có mặt không tốt lắm. Về cái tốt thì tu vi tiến cảnh sẽ nhanh hơn, nhưng mà cái không tốt chính là sử dụng nhiều linh thảo sẽ tạo thành kháng tính.
Mà đương nhiên khi Thẩm Thanh Đường không thường xuyên sử dụng linh thảo thì hiệu quả của linh thảo tác động lên người cũng tốt hơn một chút.
Lâm Bắc Vọng như đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Viễn Kiều mà cười cười cầm mấy chai hồ lô chứa linh thuỷ rồi cười cười nói: “Được rồi, được rồi. Không sao. Đây là số linh dịch được ngâm từ khối ngọc bội dược ngọc kia, phụ thân đã ngâm dư một chút. Con cầm lấy mấy hồ lô này tự mình sử dụng đi. Hai đứa con tự minh phân chia cho hợp lý.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy mà trên mặt cũng rạng rỡ hơn vài phần sau đó gật đầu nói: “Vâng ạ. Con cảm ơn phụ thân ạ.”
Lâm Bắc Vọng lại tiếp tục lấy ra thêm một chồng phù chú rồi đẩy về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Viễn Kiều, đây là số phù chú mà phụ thân vừa mới khắc hoạ ra. Nếu như con quyết định đi đến Thanh Long Thành bên kia thì con cũng thuận tay mà xử lý luôn đám này luôn đi.”
Lâm Viễn Kiều cầm chồng phù chú trong tay nhưng trong cũng có chút lo lắng mà nhíu mày nói: “Dạ vâng ạ. Nhưng mà phụ thân, thân thể phụ thân cũng vừa mới khôi phục được một chút thôi vậy mà phụ thân lại khắc hoạ nhiều phù chú như vậy cũng không sao chứ ạ? Sẽ không gây hại gì cho phụ thân chứ? Phụ thân không cần phải cố sức như vậy đâu ạ.”
Lâm Bắc Vọng cười cười rồi xua tay nói: “Không sao. Không cần phải lo lắng quá nhiều. Phụ thân cũng nhờ phúc của thằng ba nhà con mà thân thể của ông già này cũng cường tráng hơn không ít rồi đấy.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì cười cười cũng có chút vui vẻ mà nói: “Thật như vậy ạ? Vậy thì tốt rồi ạ. Phụ thân cảm thấy ổn thì con an tâm rồi ạ.”
…….
Theo thời gian dần trôi thì trình độ đan thuật của Lâm Vân Dật càng lúc càng vững bước mà được tăng lên, mà càng ngày thì trình độ đan thuật của Lâm Vân Dật càng thêm tin tiến hơn nữa, dần dần cũng có một số loại đan dược hiếm có khó tìm trên thị trường đan dược mà có thể thu thập được linh thảo thì Lâm Vân Dật cũng có thể luyện chế thành công được.
Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào bên trong viên đan dược phía bên trong đan lô cũng vô cùng kinh hãi mà nhíu mày nói: “Đây là … đây chính là Bích tâm đan sao?”
Lâm Vân Dật vẫn còn đang chăm chú luyện đan nghe vậy cũng gật đầu mà cười cười nói: “Vâng ạ, đây là Bích tâm đan.”
Kỳ thật thì loại đan dược Bích tâm đan này là một trong những loại đan dược có ghi chép bên trong truyền thừa đan dược của Thẩm gia, mà phương pháp luyện chế loại đan dược này cũng được ghi chép vô cùng tỉ mỉ từng bước từng bước một rất rõ ràng ở bên trong ký lục truyền thừa đó. Tuy rằng loại Bích tâm đan này mà thật sự luyện chế thành công cũng có chút gì đó khá khó khăn, nhưng mà Lâm Vân Dật vẫn có thể luyện chế thành công được loại đan dược này.
Thẩm Thanh Đường nhìn vào những viên đan dược trước mặt mà tâm tình cũng phập phồng không thôi nói: “Ông ngoại của con khi vẫn còn sống thường hay cảm thán rằng tài học của toàn bộ Thẩm gia rộng lớn như vậy lại không có người nối nghiệp. Nếu như ông ngoại con có thể sống thêm một chút nữa, nếu như ông ngoại con có thể chờ để được nhìn thấy thành tựu ngày hôm nay của con chắc chắn ông ngoại con sẽ cảm thấy rất vui mừng.”
Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm về số Bích tâm đan trước mặt một chút mà phía bên trong đôi mắt cũng ánh lên vài phần hoài niệm vô cùng sâu sắc. Kỳ thật thì đan phương của loại Bích tâm đan này là do lão tổ Thẩm gia của bọn họ đã đạt được trong một lúc ngẫu nhiên nào đó. Sau này thì lão tổ Thẩm gia của bọn họ cũng coi loại Bích tâm đan này thành loại bí dược độc môn của Thẩm gia bọn họ. Mà cũng nhờ cho loại Bích tâm đan độc quyền này mà Thẩm gia bọn họ cũng thu hoạch được không ít tiền lời, mà Thẩm gia bọn họ cũng vô cùng nổi danh vì loại đan dược này.
Nhưng mà sau đó Thẩm gia bọn họ gặp nạn dẫn tới thảm hoạ diệt tộc, đương nhiên thì đan phương của loại đan dược Bích tâm đan này cũng theo đó mà không thấy tung tích đâu nữa.
Những tưởng loại đan dược này sẽ tuyệt tích trên thị trường luôn rồi chứ? Ai mà ngờ được là ngày hôm nay thằng con trai thứ ba của cô lại có thể luyện chế thành công Bích tâm đan, mà cô lại được chứng kiến tận mắt sự trở lại của loại đan dược này. Chuyện này thật sự là … một chuyện vô cùng tốt mà.
End chap 32
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo